Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 362: Chương 362: Chương 362: Biệt thự đào vong 1




Hồ Uy nói: “Vậy thì không phải thứ mà Kumanthong có thể giải quyết.”

Mã Thừa nói: “Hồ tiên sinh đạo thuật cao minh, trừ phương diện nuôi quỷ, hẳn là còn biết không ít pháp thuật, ta nói thẳng, ngươi giúp ta thao tác, sau khi thành công, ta cho ngươi sáu trăm vạn.”

Lời vừa nói ra, trên mặt Hồ Uy và Tứ Bảo pháp sư đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương cũng có chút giật mình, lén nhìn Mã Thừa, thầm nghĩ gã này sẽ không là diễn giả làm thật chứ?

Hồ Uy liếm liếm môi, nói: “Mã công tử thích Chu tiểu thư như vậy?”

Mã Thừa nhún vai, “Sáu trăm vạn, cũng có thể mua một chiếc xe thể thao tốt chút, nếu có thể sử dụng nó đổi một người ta thích làm vợ, ngươi chẳng lẽ cảm thấy không đáng giá?”

Hồ Uy gật gật đầu, cười nói: “Sáu trăm vạn đối với Mã công tử là một chiếc xe thể thao, đặt ở chỗ ta là một khoản khổng lồ, ta rất động lòng. Nói thẳng đi, biện pháp là có, nếu đối phương là cô nương bình thường, ta không chút do dự sẽ nhận, nhưng Chu tiểu thư... Mã công tử, nhỡ đâu việc này tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó Chu gia tức giận, Thạch Thành cũng không ai có thể bảo vệ ta, cho dù là Mã công tử ngươi đến lúc đó sợ cũng khó mà nói chuyện.”

Mã Thừa nhìn Tứ Bảo pháp sư và Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ở đây không có người ngoài chứ?”

Hồ Uy nhìn thoáng qua Tứ Bảo pháp sư, nói: “Đây là sư đệ của ta, tuyệt đối yên tâm.”

Mã Thừa nói: “Vậy không phải xong rồi, chuyện này, ta đương nhiên không có khả năng nói ra, nơi đây lại không có người ngoài, ngươi lo lắng cái gì?”

Hồ Uy do dự mãi, hít sâu một hơi, nói: “Vụ làm ăn này, ta nhận!”

“Thống khoái!” Mã Thừa vỗ tay một cái, trong mắt toát ra hào quang kinh hỉ, sau đó hỏi: “Cần làm như thế nào?”

“Tạm thời nói không rõ, xin Mã công tử cung cấp một chút ngày sinh tháng đẻ của Chu tiểu thư, tốt nhất kiếm thêm cho ta một sợi tóc.”

Mã Thừa gật gật đầu, “Ta trở về kiếm cho ngươi. Đúng rồi, ngươi sẽ không thương tổn nàng chứ? Ta cần là nàng lành lặn làm lão bà của ta, bất cứ chỗ nào, cũng không thể có một tia tổn thương.”

Hồ Uy khoát khoát tay, “Yên tâm đi, cho dù ngươi bảo ta thương tổn cô ấy, ta cũng chưa có lá gan này, ta căn bản sẽ không tới gần cô ấy, đến lúc đó ta đem đồ giao cho ngươi, ngươi tự mình đi thao tác.”

Mã Thừa lúc này mới yên lòng, nói thêm vài câu, liền mang theo Kumanthong, kéo Diệp Thiếu Dương cùng nhau cáo từ.

Chờ sau khi bọn họ rời khỏi được vài phút, Tứ Bảo pháp sư đến trước mặt Hồ Uy, thấp giọng nói: “Sư huynh, ngươi thật muốn nhận vụ làm ăn này?”

Hồ Uy trầm ngâm gật gật đầu.

“Tiền này không phải dễ kiếm đâu.” Tứ Bảo pháp sư nói, “Trên đời không có bức tường không lọt gió, nhỡ đâu để Chu gia biết chân tướng, đến lúc đó, ngay cả Mã Thừa cũng không bảo vệ được chúng ta, cũng không cách nào ở lại Thạch Thành nữa.”

Hồ Uy giảo hoạt cười, “Làm xong một vụ này, chúng ta cũng không cần nán lại Thạch Thành nữa, nếu đến lúc đó ngay cả trong nước cũng không ở lại được, thì xuất ngoại, có tiền, đi nơi nào cũng được.”

“Chỗ tiền này không cần đổi thành vàng cho Bạch công tử...”

“Không cần, số lượng vàng đã đủ, chúng ta làm một vụ này, chỉ là vì tương lai trong tay dư dả chút.” Nói xong, Hồ Uy ngẩng đầu nhìn Tứ Bảo pháp sư, “Việc ta bảo ngươi điều tra, thế nào rồi?”

Tứ Bảo pháp sư gật gật đầu, “Ta đã đi gặp lão Quách, từ chỗ hắn lừa nói ra được, gã họ Dương này, thật là Mao Sơn ngoại môn đệ tử, lão Quách tuy không thân quen người này, nhưng biết hắn là vì phẩm hạnh không hợp, bị trục xuất sơn môn, tình huống về sau thì không tiện hỏi thăm, không biết hắn là như thế nào mà lăn lộn chung với Mã Thừa.”

Hồ Uy hừ một tiếng nói: “Người phẩm hạnh không tốt, tự nhiên yêu tiền, đương nhiên là vì tiền bán mạng cho Mã Thừa, đã có nhân vật này là được rồi. Hắn đã là bị trục xuất sơn môn, Diệp Thiếu Dương khẳng định không thèm để ý hắn, người này, có thể yên tâm.”

Tứ Bảo pháp sư “Ừm” một tiếng nói: “Nghe nói Diệp Thiếu Dương gần đây luôn luôn ở lại biệt thự, tám phần thật là đang đợi cứu binh, nhỡ đâu Thanh Vân Tử thật sự xuống núi...”

“Để hắn chờ đi, chúng ta nắm chặt thời gian hành động, chỉ cần Bạch công tử nguyên thần quy vị, chúng ta lập tức có thể bắt tay vào làm đối phó Diệp Thiếu Dương, đến lúc đó ngươi đem hắn dẫn tới nơi đó đi...”

Mã Thừa lại lần nữa đem ô tô lái đến trên cây cầu lớn vùng ven sông, thừa dịp Diệp Thiếu Dương đổi quần áo, nâng lên Kumanthong kia, cảm khái nói: “Tiểu quỷ này sau khi thông linh, thật có thể hộ thân?”

“Ngươi muốn lưu lại nuôi có phải không?” Diệp Thiếu Dương đem mặt nạ da người cẩn thận bóc xuống, cuộn lại đặt ở trong bình sứ, “Ngươi đã quên tiểu quỷ kia ở trước khi vào Kumanthong, từng trải qua thống khổ thế nào.”

Mã Thừa giật mình, nói: “Ta thấy mấy tiểu quỷ kia của bọn họ đều rất vui vẻ nha, không có một chút nào không tình nguyện.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hồ Uy nói không sai, lũ tiểu quỷ này sau khi quen cuộc sống được người ta cung cấp nuôi dưỡng, hơn nữa có Kumanthong có thể ẩn thân, thậm chí có cảm tình với chủ nhân, quả thật sẽ không muốn rời khỏi, nhưng ngươi phải biết, bản thân chuyện này là sai, nhất là con này của ngươi, bởi vì có tu vi, còn từng trải qua tẩy linh đau đớn, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ với nó.”

Mã Thừa than thở nói: “Ừm, biết rồi.”

“Còn có.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, “Lúc trước ngươi biểu hiện... Ta thấy thế nào cũng có chút như là thật? Ngươi không phải thật muốn để Hồ Uy dùng tà thuật giúp ngươi đạt được Tiểu Như chứ?”

“Ta là loại người đó sao?” Mã Thừa trợn mắt, “Lại nói có ngươi ở giữa ngăn cản, tà thuật gì cũng không có cơ hội thi triển phải không.”

Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười cười, “Một câu sau là nói thật, cho nên ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Đúng rồi, hắn tìm ta đòi ngày sinh tháng đẻ cùng tóc của Tiểu Như, xử lý như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này còn cần hỏi, đương nhiên là cho đồ giả rồi.”

Mã Thừa chần chờ nói: “Ta nếu là tùy tiện kiếm một sợi tóc cho hắn, sẽ không khiến người đó thích ta chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngày sinh tháng đẻ cần đúng với chủ nhân sợi tóc mới được, hơn nữa tương lai pháp dược còn phải thi triển ở trên thân chủ nhân, cho nên chuyện ngươi nói không có khả năng.”

Đổi xong quần áo, Diệp Thiếu Dương mở điện thoại, thu được tin nhắn Trang Vũ Ninh phát đến, đọc một lần, trong lòng lập tức lộp bộp một cái, có loại dự cảm không ổn, vội vàng mở cửa xuống xe, nói:

“Ta có chút việc gấp, để sau liên hệ, ngươi có tình huống nói cho ta biết.” —— Kiều Lệ Na là đồng lõa của Hồ Uy, mình ngồi xe của Mã Thừa đi qua, rất dễ dàng lộ tẩy.

“Này này, Kumanthong này làm sao bây giờ?” Mã Thừa mở cửa kính xe nói.

“Ngươi nuôi trước đi, đừng để Hồ Uy nhìn ra sơ hở!” Diệp Thiếu Dương một đường chạy bước nhỏ, tới lối rẽ về nội thành cách đó không xa, đợi một hồi liền có xe taxi.

Diệp Thiếu Dương vội vàng lên xe, hướng lái xe báo ra nơi cần tới, sau đó gọi điện thoại cho Trang Vũ Ninh.

Lúc này, Trang Vũ Ninh vừa nghe Kiều Lệ Na nói xong tình huống sự việc, còn có rất nhiều nghi vấn, vì thế chưa nhiều lời với Diệp Thiếu Dương, chỉ bảo hắn mau mau đi tìm mình.

Đặt di động xuống, Trang Vũ Ninh nhìn Kiều Lệ Na, thở dài, nói: “Cho nên, cậu bị hắn mê hoặc, mới muốn đối phó mình có phải hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.