Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 363: Chương 363: Chương 363: Biệt thự đào vong 2




Kiều Lệ Na lắc lắc đầu, nước mắt giàn giụa nhìn nàng, “Mình là bị mê hoặc, về sau lúc mình tỉnh táo lại, mình rất hối hận, nhưng mình không dám nói cho cậu chân tướng... Chỉ có thể càng lún càng sâu, nhưng, mình nghĩ nhất định là mình có suy nghĩ dơ bẩn trước, mới có thể bị người ta lợi dụng đi, cho nên mình cảm thấy, mình rất có lỗi với cậu.”

Trang Vũ Ninh nói: “Nghe cậu chủ động nói ra chân tướng với mình, mình rất vui, hơn nữa mình có Thiếu Dương ca hỗ trợ, hiện tại rất ổn, cũng chưa bị cậu hại, cho nên cậu cũng không cần quá mức chú ý.”

Kiều Lệ Na lau nước mắt, nhìn cô, sợ hãi lắc lắc đầu, “Vô dụng, Hồ Uy kia phi thường lợi hại, không ai có thể thắng được hắn, thật sự, cậu đi nhanh đi, rời khỏi Thạch Thành, chỉ có như vậy mới có cơ hội...”

Trang Vũ Ninh cười lắc lắc đầu, “Sẽ không đâu, Thiếu Dương ca của mình mới là pháp sư lợi hại nhất, mình tin tưởng anh ấy, tuyệt đối thắng được Hồ Uy kia, đợi anh ấy đến đây, mình dẫn cậu gặp một lần cậu sẽ biết.”

Đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, cậu nói lúc trước cậu không dám nói cho mình biết chân tướng, vì sao hôm nay dám?”

Nhắc tới cái này, Kiều Lệ Na lập tức khẩn trương hẳn lên, nói: “Mấy ngày nay, mình có thể cảm giác được có cái gì đang theo mình, mình có một loại dự cảm, mình không sống lâu được nữa, thứ đó muốn giết mình, cho nên muốn đem chân tướng nói cho cậu, như vậy cho dù mình chết, cũng không có gì không bỏ xuống được...”

Trải qua cô nói như vậy, Trang Vũ Ninh quả thật cảm giác được trong phòng tràn ngập nhất cổ quỷ dị khí tức, nhíu mày nói: “Không cần nói bừa, ngươi theo ta cùng nhau đi, chúng ta đi ra ngoài chờ Thiếu Dương ca, chỉ cần gặp được Thiếu Dương ca, mọi chuyện đều ổn.”

Kiều Lệ Na gật gật đầu, đứng dậy, hai người một trước một sau ra khỏi phòng.

Phòng khách tối như hoàng hôn, Trang Vũ Ninh lấy ra điện thoại, mở ra công năng đèn pin, chiếu sáng lầu dưới, Kiều Lệ Na đi theo phía sau cô.

Lúc xuống cầu thang, cảm giác áp lực trong lòng càng thêm mãnh liệt, Trang Vũ Ninh không hiểu sao khẩn trương hẳn lên, bước nhanh xuống, đến lầu một, loại cảm giác áp lực đó càng thêm mãnh liệt, Trang Vũ Ninh có chút tâm hoảng ý loạn hẳn lên, gọi Kiều Lệ Na đi hướng cửa phòng, đột nhiên dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa té ngã, ánh mắt đảo qua, khóe mắt thấy được đứng dì Mai ở cách đó không xa.

Dì Mai cúi đầu, mái tóc dài rối tung ở trước mặt, hai tay ôm chổi, nhẹ nhàng kéo ở trên mặt đất.

Bà ấy sao cứ lau mãi?

“Các ngươi... Muốn đi?” Dì Mai âm u nói.

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, “Bọn con là muốn đi, dì Mai người đi theo chúng ta đi.” Vừa nói, vừa lấy điện thoại soi trên mặt đất, muốn xem vừa rồi là cái gì làm mình trượt một cái, kết quả, thấy được một bãi chất lỏng dinh dính màu đỏ.

Trong lòng chợt run lên, là máu?

Ở dưới ánh huỳnh quang của điện thoại, vũng chất lỏng này vẫn đang lưu động, vì thế theo ngọn nguồn nhìn lại, thấy được dì Mai lau, ở trong vũng máu lau đi lau lại, lại có nhiều máu tươi hơn, từ trên cán chổi từng chút một hội tụ xuống.

Trang Vũ Ninh chậm rãi đem ánh mắt dời lên, lúc này mới phát hiện toàn thân dì Mai đều chảy máu, lúc trước bởi vì ánh sáng tối tăm, còn tưởng bà mặc một bộ quần áo đỏ...

Máu tươi, là thông qua một mái tóc dài kia của bà, không ngừng nhỏ xuống, khi Trang Vũ Ninh nhìn thấy một điểm này, dì Mai đứng thẳng dậy, vươn một bàn tay đem tóc dài vén lên, phía dưới, là một khuôn mặt quỷ thất khiếu đổ máu...

Dì Mai mở ra cái miệng máu tươi đầm đìa, nhẹ nhàng cười, “Sàn lau mãi không sạch, các con nói xem vì sao?”

“A ——” Hai nữ sinh cùng nhau hét lên, xoay người hướng trên lầu chạy vội, lúc ngoặt đến lầu hai, Trang Vũ Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, dì Mai toàn thân dán xuống đất, như một con sâu bọ kiểu thằn lằn, theo cầu thang vung vung quẫy quẫy leo lên, hướng các cô nhếch miệng cười quái dị.

Cảnh này đã không thể dùng khủng bố để hình dung, Trang Vũ Ninh nhất thời cảm giác toàn thân bay bay, nhưng trong dạ dày lại có một loại cảm giác nôn mửa mãnh liệt, nhưng dục vọng cầu sinh chống đỡ cô leo lên lầu hai, quay đầu nhìn thoáng qua, Kiều Lệ Na cũng đuổi kịp rồi.

“Có cách nào có thể đi ra ngoài hay không!” Trang Vũ Ninh run giọng hỏi.

“Cửa sổ lầu, sau khi đi ra ngoài đến thang trời, ngoài tường có cầu thang có thể đi xuống!” Kiều Lệ Na nói xong, nhanh chóng leo lên cầu thang đi thông lầu ba, Trang Vũ Ninh vội vàng đuổi theo, leo mãi lên tới lầu ba. Lúc này, trong lòng Trang Vũ Ninh lặp đi lặp lại một câu: Thiếu Dương ca, mau tới, mau tới...

Cái này hầu như đã thành tín niệm chống đỡ cô chạy trốn.

Lúc này, Diệp Thiếu Dương ngồi xe taxi, vừa tới cửa tiểu khu, Diệp Thiếu Dương lấy tiền cho lái xe, còn đang cân nhắc trên tin nhắn nói “lầu số 7” ở vị trí nào của tiểu khu.

“Trời âm u rồi.” Lái xe vừa đếm tiền vừa nói, “Anh xem dãy nhà lầu tận cùng bên trong kia kỳ quái không, một đám mây đen vừa lúc phủ lên mái nhà.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, trong lòng nhất thời trầm xuống: đó nào phải mây đen, là âm khí nồng đậm!

Đã xảy ra chuyện! Trong đầu sau khi bật ra suy nghĩ này, Diệp Thiếu Dương ngay cả tiền lẻ cũng không cần, đẩy cửa xe, hướng tới dãy biệt thự nhỏ kia chạy vội qua...

Lầu ba là gác mái, chỉ có hai căn phòng nhỏ, Kiều Lệ Na đẩy ra một cánh cửa phòng, để Trang Vũ Ninh đi vào trước, xoay người đem cửa khép lại, trong cầu thang ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng dì Mai cười quái dị “Khanh khách”, càng lúc càng gần.

Loại cảm giác này, tựa như chờ đợi tử thần tới gần, toàn thân Trang Vũ Ninh hầu như sụp đổ, trong lòng nghĩ lung tung, quỷ hẳn là có thể xuyên tường nhỉ?

“Còn thất thần làm gì, mở cửa sổ đi ra ngoài đi!” Kiều Lệ Na vừa tìm đồ chặn cửa, vừa quay đầu quát.

Trang Vũ Ninh phục hồi tinh thần, tới trước cửa sổ, ‘Rẹt’ một cái kéo rèm che, nhất thời một mùi máu tươi nồng đậm từ phía trên truyền xuống, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, một nữ nhân tóc dài, hai chân đong đưa, treo ở trên cửa sổ, trên cổ quấn lấy một tầng mỏng trong hai tầng bức rèm.

Vậy mà lại là một cái thi thể!

Trang Vũ Ninh sợ hãi lui về phía sau hai bước, nhìn kỹ, thi thể dáng người gầy gò, tóc rất dài, bởi vì tư thế là đưa lưng về phía mình, không nhìn thấy mặt, nhưng Trang Vũ Ninh đoán được, thi thể này hẳn chính là dì Mai, bà sớm đã chết, bên ngoài là quỷ hồn của bà...

Kiều Lệ Na quay đầu, cũng thấy được thi thể này, ngây ra ngay tại chỗ. Lúc này, tiếng cười khủng bố kia đã tới ngoài cửa, nhưng im bặt mà dừng lại.

Trong lúc nhất thời, trường hợp đặc biệt yên tĩnh. Kiều Lệ Na dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, hướng Trang Vũ Ninh quát: “Đừng ngẩn người nữa, mau mở cửa sổ đi ra ngoài!”

Trang Vũ Ninh vội vàng đi đẩy cửa sổ, thi thể kia liền treo ở bên cạnh mình, cho cô một loại cảm giác có thể cử động bất cứ lúc nào, nhịn không được dùng khóe mắt nhìn quét.

Cửa sổ đẩy ra, một trận gió thổi vào, thi thể bắt đầu đong đưa, khuôn mặt từng chút một xuất hiện ở trước mắt Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh vốn đã leo lên cửa sổ, đang định đi ra ngoài, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt thi thể, toàn thân cô ngây dại, cả người không chịu khống chế run rẩy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.