Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 367: Chương 367: Chương 367: Qua Qua đặc thù kỹ




Trang Thái không có mặt, trong nhà không có ai.

Trang Vũ Ninh ngồi xuống ở trên sô pha, ngây ra.

Diệp Thiếu Dương rót chén nước cho cô, nói: “Hiện tại Hồ Uy đã bắt đầu hành động, em gần đây tốt nhất đừng đi đâu cả, để sau cũng nói với phụ thân em một lần, không có chuyện cần thiết ra ngoài, tốt nhất đừng đi ra ngoài.”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, “Em gần đây cần chuẩn bị chiến trận chung kết tổng, ở nhà tập hát, nơi nào cũng không đi nữa, em nhất định phải lấy được hạng nhất, cho dù là vì Lệ Na!”

“Trận chung kết tổng vào lúc nào?”

“Còn có hơn nửa tháng. Thiếu Dương ca, trong vòng nửa tháng, chuyện này có thể kết thúc không?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Không sai biệt lắm, Hồ Uy hiện tại đã muốn động thủ, anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.”

“Em tin tưởng anh, Thiếu Dương ca.” Trang Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, “Đúng rồi, có chuyện em không hiểu, thời điểm Lệ Na gọi điện thoại cho ta, đã chết rồi, quỷ hồn vì sao có thể gọi điện thoại, còn có thể ngồi ở trên giường, đi lại các thứ, cô ấy không phải hư ảo sao, chẳng lẽ chính mình không phát hiện được?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Nếu cô ấy không biết mình đã chết, quỷ lực trên người cô ấy sẽ xây dựng ra một loại biểu hiện giả dối còn sống, nói trắng ra là một loại mô phỏng, đừng nói hiện thực không có, dù là thứ hiện thực không có, chỉ cần ở trong phạm vi quỷ lực, cũng có thể chế tạo ra, tất cả cái này đều là khiến cô ấy cho rằng bản thân còn sống.”

Trang Vũ Ninh hơi nhíu mày, “Em nghe không hiểu lắm.”

“Biết kết quả là được rồi, việc này, cả buổi cũng giải thích không rõ, em không cần thiết biết hết.”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, “Em muốn vào phòng nghỉ ngơi, Thiếu Dương ca bầu bạn em một lúc được không?”

“Ặc... Anh cũng có chút mệt, lên giường nằm một lúc, gặp lại sau.” Diệp Thiếu Dương vội trở lại phòng mình, đem cửa khóa kĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ rằng trước đó cho em ôm một cái, đó là ở bên ngoài, theo em vào khuê phòng, nhỡ đâu em lại động tay động chân, thực xảy ra cái gì, đến lúc đó bảo anh chịu trách nhiệm đối với cha em, làm sao được?

Nhưng sau đó hắn nghĩ, mình thật sự có chút nghĩ nhiều rồi.

Diệp Thiếu Dương đem ba lô ném lên trên giường, nằm lên, tự hỏi chuyện đã xảy ra trong hôm nay.

Ba lô giật giật, một cái đầu nhỏ chui ra, là Qua Qua, nhíu mày nói: “Buồn chết ta! Lão đại, ngươi vì sao phải đem ta nhốt ở trong ba lô chứ.”

Diệp Thiếu Dương liếc nó một cái, “Nói nhảm, ngươi ở trong đai lưng của ta, để lát sau ta vào WC, ngươi thấy được thì sao?”

Qua Qua ủy khuất giải thích: “Người ta là bé trai, ai thèm xem ngươi vào WC chứ, ta cũng không phải biến thái!”

“Không chừng ngươi là vậy đó, dù sao ta không quen.”

Qua Qua tức giận hừ một tiếng, bò đến bên chân hắn ngồi xuống, nói: “Lão đại, ta nói chính sự với ngươi, ta có một bản lãnh đặc thù, đặc biệt mẫn cảm đối với tất cả tà linh chi khí, chỉ cần là quỷ yêu ta từng ngửi một lần, lần sau chỉ cần nó xuất hiện ở trong mấy dặm chung quanh ta, ta đều lập tức có thể ngửi ra.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú vào nó, “Cho nên?”

“Lão đại ngươi không phải khổ bởi tìm không thấy Liệt Đầu kia sao, hôm nay ta đã nhớ kỹ quỷ khí trên người Liệt Đầu kia, lần sau ngươi chỉ cần để ta tiếp cận nó phạm vi nhất định, ta liền có thể tìm ra nó.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Cái này tính là gì, ta nếu có thể tiếp cận nó phạm vi nhất định, còn cần ngươi tìm?”

Qua Qua không phục nói: “Cái này không nhất định nha, nếu là một nơi rất lớn, nó nấp đi, ta có thể đem nó tìm ra nha.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, đây thật ra cũng là bản lãnh không tệ, gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc nó, “Ngươi không nói ta còn quên, hôm nay lúc ta và Liệt Đầu chiến đấu, ngươi sao lại không ra giúp ta?”

Qua Qua gãi đầu, dáng điệu thơ ngây cười lên, “Hắc hắc, lão đại ngươi anh minh thần võ, đánh nó là chuyện vặt, ta cũng không dám tranh sự nổi bật của lão đại ngươi.”

“Hừ, chỉ biết nói suông, lần sau ngươi còn đứng xem không ra tay, ngươi mau cút cho ta!”

Qua Qua làm cái mặt quỷ, nói: “Người ta đáng yêu như vậy, lão đại ngươi nỡ bỏ sao?”

“Ngươi cũng không phải con ta, sao mà phải tiếc!”

“Hắc hắc, ta đương nhiên không phải con ngươi, con ngươi là Thất Bảo, qua mấy bữa nữa ta xuống thăm nó, tìm mấy người quen bảo vệ nó một chút.”

“Còn dám nói bậy!” Diệp Thiếu Dương từ bên người tùy tay nắm lên Câu Hồn Tác, vụt tới.

Qua Qua lộn ngược ra sau một cái né tránh, cười hắc hắc, lăn lông lốc bò xuống giường, hướng ngoài cửa chạy đi, “Trong phòng buồn qua, ta ra ngoài đi dạo chút.”

Diệp Thiếu Dương nhắm chừng nó lại là chuồn đi trộm hương nến, mặc kệ nó, nhìn nó từ phía dưới khe cửa chui đi, nằm ngã vào trên giường, trong giây lát nghĩ đến một việc cực kỳ buồn bực:

Mình mỗi ngày khinh thường Hồ Uy nuôi tiểu quỷ, muốn chiến đấu với hắn, hiện tại thu lưu Qua Qua, mình cũng không phải tương đương đang nuôi tiểu quỷ sao? Lập tức cảm thấy nghẹn lời gấp bội mà lắc lắc đầu.

Trước buổi trưa, Trang Thái từ bệnh viện trở về, vốn muốn dẫn hai người họ ra ngoài ăn cơm, kết quả Trang Vũ Ninh nói chuyện đã xảy ra buổi sáng, dọa ông ta nói không ra lời, đành phải đặt ở ngoài mang tới, cơm nước xong đều tự nghỉ trưa một lúc.

Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói cha mẹ Kiều Lệ Na đã tới sớm, muốn để Trang Vũ Ninh đi gặp một lần, trấn an một phen, miễn cho bọn họ không tin chân tướng con gái là bị dì Mai giết chết.

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại mình buổi chiều cũng không có việc gì, vì thế đi cùng Trang Vũ Ninh, miễn cho một mình cô xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Kết quả đi một chuyến này là cả một buổi chiều, cuối cùng Trang Vũ Ninh thành công an ủi cha mẹ Kiều Lệ Na, làm bọn họ an tâm chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát, lúc này trời cũng sắp tối rồi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cùng đi ăn, Tạ Vũ Tình và hắn hẹn đến ngày mai cùng đi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tìm nữ bệnh nhân nọ điều tra tình huống.

Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương thu được một cái tin nhắn, vẫn là dãy số xa lạ kia phát đến, chỉ có một câu: đêm nay đi biệt thự tìm ngươi.

Diệp Thiếu Dương ngây ra chút, gọi ngược, lại tắt điện thoại.

Đêm nay, tới tìm ta? Ngoài sự kinh ngạc, trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên một tia mong đợi.

Trở lại biệt thự, hai người đều tự về phòng, Diệp Thiếu Dương cũng không biết người gửi tin nhắn khi nào đến, dứt khoát vừa chờ đợi, vừa luyện tập vẽ thần phù, luyện tới luyện lui, bên ngoài đột nhiên cuồng phong gào thét, chỉ chốc lát thời gian thế mà bắt đầu có mưa, tiếp đó là cắt điện.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, mở cửa tới phòng khách, phát hiện cha con Trang Vũ Ninh khẩn trương ngồi ở trên sô pha phòng khách, dùng ngọn nến chiếu sáng.

“Thiếu Dương ca, đây là có chuyện gì?” Trang Vũ Ninh khẩn trương hỏi, nhớ tới lần trước Liệt Đầu xuất hiện, cũng là đêm mưa sa gió giật như vậy.

“Anh ra ngoài xem chút, có áo mưa không?” Bên ngoài mưa to, che ô ra ngoài tương đương không dùng.

Trang Vũ Ninh quả thật tìm một cái áo mưa, Diệp Thiếu Dương sau khi mặc vào, chỉ lộ ra một khuôn mặt, sau khi ra ngoài, đội mưa tới trong vườn hoa, trước tới chỗ nhìn một lần, không có gì khác thường, sau đó một hơi chạy ra khỏi tiểu khu, đi qua một đầu đường, nơi nào trong tầm mắt cũng có mưa, mới yên tâm quay về biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.