Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 373: Chương 373: Chương 373: Trảm toái nguyên hồn




Một luồng nguyên hồn này xuất hiện, lại chưa ngăn cản thế công của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp tục trầm xuống, quỷ sai béo phun ra tiếp một luồng nguyên hồn.

Cảm nhận được áp lực trên lưỡi kiếm, Diệp Thiếu Dương nhớ tới nó trước đó đối đãi lão Quách tàn nhẫn, trong cơ thể phát ra cương khí, dùng sức chém xuống.

“Rắc!” một tiếng, đạo nguyên hồn thứ hai phát ra một ánh sáng màu lam, tan vỡ từng mảnh.

Sau đó là nguyên hồn màu vàng...

“Quỷ loại ngu xuẩn, phế vật?” Diệp Thiếu Dương đem câu nói nó miệt thị trào phúng mình đổi mấy chữ, trả ngược lại.

Sắc mặt quỷ sai béo cực kỳ khó coi, nhưng cục diện trước mắt khiến hắn căn bản không có cách nào mở miệng phản bác:

Ở sau khi bị chém nát ba đạo nguyên hồn, lưỡi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cách đỉnh đầu của nó chỉ còn lại có không đến ba tấc, quỷ sai béo muốn giải vây, bất đắc dĩ nguyên hồn đã xuất, toàn thân đều bị trận pháp của Tứ Bảo bao trùm, căn bản không thể di động, đành phải run rẩy cầu xin, “Tướng quân cứu ta!”

Tướng quân mặt đen động tác chậm rãi vươn một tay ra.

Nó rốt cuộc ra tay!

Diệp Thiếu Dương tuy đánh náo nhiệt với quỷ sai béo, nhưng chưa từng xem nhẹ thằng cha kia, có thể nói đã sớm chuẩn bị sẵn, ở nháy mắt tướng quân mặt đen ra tay, Diệp Thiếu Dương khoát tay, đem tám đồng tiền Ngũ Đế đánh ra.

Tứ Bảo bên kia cũng có chuẩn bị, hướng tướng quân mặt đen đánh ra mấy viên bồ đề tử.

Bình thường ra tay sau đều là kẻ lợi hại nhất, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng sự mạnh mẽ của tướng quân mặt đen này, vẫn vượt qua hai người bọn Diệp Thiếu Dương đoán trước rất nhiều: một nắm to bồ đề tử và tiền Ngũ Đế Phi bay chỗ trước mặt nó khoảng ba mét, thế mà lại ngừng tiến lên, cũng chưa rơi xuống, cứ như vậy lơ lửng ở không trung.

Sau đó, tướng quân mặt đen chấn động cánh tay, đem toàn bộ bồ đề tử và tiền Ngũ Đế đánh rớt, nhìn qua phi thường nhàn nhã đem cánh tay vươn đến trước mặt quỷ sai béo, nhấc lên một cái, bước khoan thai, hướng phía cái sân bước đi.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không muốn để hắn đi, vung kiếm chém tới, kết quả trước mặt đột nhiên dâng lên một mảng cái bóng màu đỏ, trong vài giây ngắn ngủn vươn dài tới hơn hai mét, toàn thân đỏ bừng, cơ bắp quấn quýt, rất giống một người bị lột da, hai con mắt phủ kín tơ máu co rụt lại, nhe miệng đầy răng nanh, hướng Diệp Thiếu Dương vồ tới.

Diệp Thiếu Dương tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không chút do dự bổ xuống, từ trên đầu quái vật màu đỏ này bổ xuống, một dòng máu đen tanh hôi phun ra, không đợi bảo kiếm bổ tới một nửa, thân thể đã mềm nhũn, hóa thành một vũng máu.

Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lại, tướng quân mặt đen đang xách quỷ sai béo nhảy lên nóc nhà.

Lúc này còn chưa đánh, sao chạy mất rồi? Diệp Thiếu Dương lúc này muốn cất bước đuổi theo, Tứ Bảo đột nhiên đưa tay ngăn hắn, thấp giọng nói: “Đừng đuổi theo, có thể giữ được tiểu quỷ không để bọn hắn lấy đi là được, đừng quên nhiệm vụ chủ thượng giao cho.”

Chủ thượng? Điên rồi à?

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, không đợi mở miệng, Tứ Bảo đột nhiên nháy mắt với hắn, Diệp Thiếu Dương tuy không biết hắn có ý đồ gì, nhưng rất thông minh hỏi một câu: “Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Đợi trở về, nói cho ông chủ, người Thái Âm sơn tới rồi.” Tứ Bảo nói, lấy ngón tay lặng lẽ hướng trần nhà chỉ chỉ.

Diệp Thiếu Dương nháy mắt hiểu, ý tứ của hắn là tướng quân mặt đen kia chưa đi, ở ngoài nghe lén, gật gật đầu, theo câu chuyện nói tiếp, “Hai kẻ này thật lợi hại, rốt cuộc là người thế nào?”

“Không biết, không cần phải để ý, đây không phải chuyện chúng ta quan tâm.” Tứ Bảo hừ một tiếng, “Dù sao lợi hại nữa cũng không lợi hại bằng chủ thượng, lo lắng lung tung làm gì.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ừm, cũng đúng.”

Trên nóc nhà, tướng quân mặt đen nghe lén xong bọn họ đối thoại, xách quỷ sai béo, nương thế mưa bay đi, không bao lâu đã tới trong một mảng rừng cây không có người, hạ xuống, đem quỷ sai béo đặt xuống đất, đứng thẳng ở một bên, nói: “Bị diệt ba đạo nguyên hồn, ngươi rất lợi hại nha.”

Quỷ sai béo tựa như một bãi bùn nhão nằm dưới đất, uể oải nói: “Thuộc hạ sơ ý, không ngờ nhân gian có pháp sư lợi hại như vậy, lại là hai kẻ cùng lên, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, mắc bẫy bọn hắn.”

Tướng quân mặt đen dùng thanh âm không có ngữ khí nói: “Không phải ta không cứu ngươi, ta nếu không ra quỷ kiếm, không giết được hai người này, cho nên không cần thiết dây dưa với bọn hắn.”

Quỷ sai béo gật gật đầu, “Kiếm này của tướng quân tích tụ âm khí không dễ, nơi này không phải Quỷ Vực, không có âm khí nồng đậm như vậy, kiếm này của tướng quân vẫn là giữ lại thời điểm mấu chốt nhất hãy lấy ra.”

Tướng quân mặt đen đại mã kim đao ngồi xổm xuống, một cái tay mang theo khôi giáp bao phủ mặt quỷ sai béo, từng luồng khí đen quanh quẩn ở lòng bàn tay, giúp quỷ sai béo tụ hồn, qua khoảng một khắc đồng hồ, tướng quân mặt đen buông tay, đứng dậy.

Quỷ sai béo dùng sức thở hổn hển, khí sắc trên mặt dễ coi hơn rất nhiều, chắp tay nói: “Đa tạ tướng quân.”

Nghiến răng cả giận hừ một tiếng: “Tên đạo sĩ kia, đáng giận đến cực điểm, lần sau nhất định giết chết hắn, nuốt sống hồn hắn!”

Tướng quân mặt đen nói: “Ta cảm giác ra, hắn không đơn giản như vậy, nếu thực sự liều mạng, ngươi có thể không phải đối thủ. Nhân gian, không phải kém cỏi như ngươi nghĩ.”

“Một đám kiến!” Quỷ sai béo giận dữ mắng, một lát sau, tỉnh táo lại, nói: “Đúng rồi, lúc trước nghe hai pháp sư kia đối thoại, nói đến ‘chủ thượng’ nào đó, bọn hắn tựa như có hậu trường? Đạo sĩ kia là Thiên Sư không sai, hòa thượng nọ cũng rất lợi hại, ít nhất là thiền sư, có thể làm bọn hắn cúi đầu nghe theo, là loại người nào?”

Tướng quân mặt đen nói: “Có lẽ căn bản không phải người, ngươi nhớ rõ chúng ta ngày hôm trước đi ngang qua vùng núi kia, ta cảm nhận được một lực lượng phi thường khủng bố, ta chưa cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, nhưng luồng lực lượng đó tuyệt đối không thuộc về nhân gian.”

Quỷ sai béo kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ có thứ của Quỷ Vực đến đây?”

“Gần đây bảo bối kia sắp xuất thế, các lộ quỷ yêu đều sẽ chậm rãi xuất hiện, rất bình thường.”

Quỷ sai béo trầm ngâm nói: “Nếu phía sau màn hai người này thật sự là đại gia hỏa nào đó, chuyện này nói tới có chút khó giải quyết. Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”

“Tạm thời đừng động thủ với hai người đó, dù sao ngươi có thể cảm ứng được tiểu quỷ tồn tại, đem kẻ làm chủ phía sau màn bọn hắn dẫn ra.”

Quỷ sai béo cười hắc hắc, “Quỷ kiếm của tướng quân, tất nhiên phải chém ra đối với cường giả.”

Trên mặt tướng quân mặt đen lộ ra một tia đắc ý, “Đi thôi, đi ngọn núi đó dạo chút, tìm kiếm căn nguyên luồng lực lượng kia.”

Trong tiệm quan tài, Diệp Thiếu Dương đang dùng “Thập Bát Thần Châm” tụ hồn cùng dưỡng hồn cho lão Quách.

Tuy linh hồn bị thương rất dễ dàng khôi phục, nhưng lão Quách bị sưu hồn và khổ hình khiến tam hồn không ổn định, lẽ ra nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể tỉnh táo. Diệp Thiếu Dương đương nhiên không đành lòng nhìn hắn nằm lâu như vậy ở trên giường, vì thế thi triển Mao Sơn nội môn y quỷ thuật, trị liệu cho hắn, bận rộn nửa giờ rốt cuộc hoàn thành, đem hồn phách hắn cố định ở trong cơ thể.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương rửa sạch vết thương cổ cùng bả vai cho hắn, không tìm được băng gạc, lúc này đang mưa cũng không thể đi ra ngoài mua, đành phải tìm một ít tiền giấy, miễn cho nhiễm trùng.

Diệp Thiếu Dương tìm khắp nơi, trong cửa tiệm này ngay cả cái giường cũng không có, chung quy không thể để hắn nằm ở dưới đất nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.