Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 374: Chương 374: Chương 374: Thực lực Tứ Bảo




Tứ Bảo chỉ chỉ một cái quan tài chưa sơn ở gần cửa, nói: “Đặt ở đây là được.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn, “Đem người sống đặt trong quan tài, ngươi vậy mà nghĩ ra được.”

“Lâm thời ngủ một chút có sao đâu, không kiêng kị cái này đâu nhỉ.”

Hồn phách lão Quách mới vừa vào cơ thể, cần bảo trì kinh mạch thông suốt, làm hồn và thân dung hợp, thật sự không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương đành phải đem hắn đặt trong quan tài, sau đó hai người ngồi ở bên quan tài, bắt đầu nói chính sự.

Chuyện thứ nhất, chính là đem Qua Qua triệu ra, tra hỏi nó lai lịch hai sát tinh kia.

“Mặt đen là Âm Khôi Tướng Quân, tên béo kia, là Quỷ Quân Sư, trước kia là quỷ sai âm ty, bị Thái Âm sơn mượn sức, cho nên dùng là Câu Hồn Tác và Sinh Sát Lệnh.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, hỏi: “Bọn hắn ở Thái Âm sơn địa vị thế nào?”

Qua Qua lắc đầu nói: “Không biết, ta ở Thái Âm sơn chỉ là một tạp dịch, không tiếp xúc đến đại nhân vật nào cả, dù sao Âm Khôi Tướng Quân này, so với những tên cấp thấp kia thì lợi hại hơn nhiều, Quỷ Quân Sư yếu hơn chút, nhưng cũng có thực lực quỷ thủ nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, “Hiện tại nói về ngươi đi, ngươi một tên tạp dịch đào vong, Thái Âm sơn vì sao sẽ tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Đừng nói với ta ngươi không biết, ta giúp ngươi cũng được, nhưng không muốn bị người ta đem làm mũi thương.”

Trên mặt Qua Qua hiện ra vẻ do dự, miệng mếu máo, nói: “Thứ nhất, ta là một người tốt, không đúng, quỷ tốt, xin ngươi tin tưởng ta. Thứ hai, trên người ta là có một bí mật, nhưng hiện tại thật sự không thể nói, không phải ý định lừa gạt, thời cơ chín muồi, ta khẳng định sẽ nói.

Hiện tại thật sự không đúng lúc, xin lão đại tin tưởng ta, ta là thật tâm đem ngươi coi là lão đại, cũng không phải vì lánh nạn, bằng không ta đi đầu nhập vào người áo trắng, ít nhất nó cũng có thể cam đoan ta an toàn.”

Nghe nó nói xong, Tứ Bảo gật đầu nói: “Cái này trái lại cũng là nói thật.” Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Trên thân tiểu quỷ này không có lệ khí, quả thật không phải ác quỷ, hẳn là thật sự có nỗi khổ nào đó trong lòng.”

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn Tứ Bảo, nói: “Trước ngươi nói bậy bạ ‘chủ thượng’ nào đó, là muốn mê hoặc bọn hắn, không dám tùy tiện xuống tay với chúng ta?”

Tứ Bảo giảo hoạt cười: “Đây là thứ nhất, thứ hai là ta lúc ấy linh quang chợt lóe, muốn dụ dỗ bọn hắn chém giết lẫn nhau với người áo trắng, chúng ta trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ tới một điểm này, chậm rãi gật đầu.

“Ý tưởng là không tệ, tên to đen kia tuy không biết vì sao chạy, nhưng từ hắn trước đó lộ ra một chiêu kia, hiển nhiên là có hàng, có lẽ có thể đánh với người áo trắng, tệ nhất cũng có thể làm vật hi sinh, chẳng qua...

Kế hoạch này thực thi có khó khăn, bọn hắn lại không thể vừa gặp mặt là đánh, chỉ cần nói hai câu, cái gì cũng rõ ràng, đến lúc đó lại liên hợp đối phó chúng ta, ngươi từng nghĩ hậu quả không?”

Tứ Bảo trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: “Đúng vậy, ta quả thực không nghĩ tới loại khả năng này, nhất thời hồ đồ... Bằng không đem tiểu quỷ giao ra, nhận lỗi?”

Qua Qua từ trong ba lô của Diệp Thiếu Dương nhảy ra, hướng hắn co rúm cái mũi mắng: “Ngươi con lừa trọc, độc ác quá đấy!”

Diệp Thiếu Dương không có thời gian nói nhảm, bắt đầu xuôi theo lối nghĩ của mình, hướng phía dưới xây dựng kế hoạch, sau khi trầm ngâm thật lâu mới nói: “Ta trái lại có cái kế hoạch thương thiên hại lí... Phi phi, che trời qua biển, ngươi sau khi trở về...” Hạ giọng, đem ý tưởng của mình nói một lần, Tứ Bảo trực tiếp vỗ tay trầm trồ khen ngợi, dựng thẳng ngón tay cái nói:

“Đệch, Diệp Thiếu Dương, nhìn không ra ngươi độc ác như vậy! May mắn hai ta là cùng một phe, bằng không bị ngươi đem làm mũi giáo cũng không biết!”

Diệp Thiếu Dương hướng hắn nhíu mày, nói: “Ngươi cũng không gạt ta nữa, vừa rồi xem ngươi đánh nhau có có chút tài năng, ngươi ở Phật gia, tính là cấp bậc gì?”

Tứ Bảo đắc ý cười cười, “Thiền sư.”

Vốn tưởng Diệp Thiếu Dương sẽ chấn động, kết quả Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, hỏi: “Đó là cái gì?”

“Ngươi không biết cấp bậc linh thân của Phật gia à?” Cái lưng ưỡn thẳng của Tứ Bảo lại sụp xuống.

Diệp Thiếu Dương buông buông tay, “Không biết, ta lại chẳng quen bao nhiêu hòa thượng, sao có thể biết.”

Tứ Bảo nghẹn lời, đành phải giải thích: “Đạo gia các ngươi xướng bài vị, Phật gia chúng ta gọi linh căn, tổng cộng năm cấp bậc: sa di, sư, thượng nhân, thiền sư, tông sư, ta là thiền sư.”

“Ồ, rất ghê gớm?”

“Cái này...” Lòng khoe khoang của Tứ Bảo đã chết hẳn, “Không có gì, ngươi không hiểu đừng nói.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Hồ Uy pháp lực thế nào?”

Tứ Bảo nói: “Chưa từng thấy hắn đánh với người ngang tay, nhắm chừng hẳn không phải đối thủ của ngươi. Hơn nữa hắn dù sao cũng là người, ngươi trái lại không cần thiết đặc biệt lo về hắn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Nói chuyện cấp bách nhất, lúc trước ngươi gửi tin nhắn cho ta, nói Liệt Đầu ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chuyện này là thế nào?”

Tứ Bảo nói: “Ta chỉ biết, linh thân Liệt Đầu ở bệnh viện tâm thần, Hồ Uy mỗi tháng đều sẽ đi qua thăm một người, nhưng thân phận của ta thật sự không thích hợp đi điều tra, cho nên ta bảo ngươi đi. Liệt Đầu là trợ thủ mạnh nhất của Hồ Uy, giữ nó lại rất phiền toái, ngươi có thể đem nó xử lý trước.”

“Biết rồi, buổi sáng ngày mai ta sẽ đi.”

Đang lúc nói chuyện, trong quan tài truyền đến một tiếng kêu rên khe khẽ: “Ai u...”

Tứ Bảo giật mình, nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nhanh như vậy đã tỉnh?”

“Ngươi cho rằng Mao Sơn Thập Bát Thần Châm của ta là vô dụng à.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy nhìn về phía trong quan tài, lão Quách đang mở mắt nhìn xung quanh. Hồn phách hắn bị thương nặng, đã được Diệp Thiếu Dương dùng Thập Bát Thần Châm hồi phục, trên thân thể hắn chỉ có chút vết thương ngoài da.

Cho nên, sau khi tỉnh lại, lập tức giống với người bình thường, tiếng ai u kia của hắn, cũng là xuất phát từ hồi ức đối với hồn phách chịu hình.

“Ài? Sao ta ở trong quan tài?” Lão Quách dài thở dài một hơi, ngữ khí bi thương nói, “Ta quả nhiên đã chết, có câu là say nằm sa trường ngài chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy người về. Thôi, thôi...”

Diệp Thiếu Dương đưa tay gõ gõ ván quan tài, “Đứng lên đi, câu này giữ lại để lúc chết thật rồi cảm khái đi.”

Lão Quách ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một hồi, cái gì cũng nhớ ra hết, ngồi bật dậy, nói: “Nói như vậy ta còn chưa chết! Vậy sao ta lại ở trong quan tài?”

“Cái này... Chỗ này của huynh không có giường, huynh cần nằm thẳng, chỉ có thể tiện tay.”

“Cái này sao có thể tiện tay! Phi phi, điềm gở lắm.” Lão Quách tự từ trong quan tài bò ra, xuống mặt đất, ngồi dựa vào tường, nhìn xung quanh một phen, lại lần lượt nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, có chút giật mình nói: “Hai sát tinh kia bị các ngươi xử lý rồi?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bị đánh chạy mất rồi. Bọn hắn cũng sẽ không tới tìm huynh làm phiền nữa.”

Lão Quách thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu, nói: “Ta còn tưởng đệ không phải đối thủ của bọn hắn.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn mang theo khuôn mặt ủ rũ, nghĩ đến chuyện hắn ở thời điểm cuối cùng còn đi nói cho mình chạy trốn, trong lòng tràn ngập cảm kích và áy náy, đưa tay vỗ một cái ở trên vai hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.