Diệp Thiếu Dương nói: “Sư huynh, cảm ơn huynh. Nhưng nếu có lần sau, huynh đừng nghĩ bảo hộ đệ, huynh đem đệ khai ra không có việc gì, cho dù đánh không lại, đệ cũng tuyệt không trách huynh, nếu không nhỡ đâu huynh thực xảy ra chuyện gì, đệ sẽ áy náy cả đời.”
Lão Quách cười nhẹ, cái gì cũng chưa nói.
Tứ Bảo lúc này sợ hãi hỏi một câu: “Quách đại ca, cảm giác hồn phách chịu hình, sợ là không quá thoải mái nhỉ?”
“Nói như cứt!” Lão Quách trợn mắt nhìn tới, giận dữ mắng, “Thoải mái ngươi đi thử xem, con bà nó quả thực thống khổ tới cực điểm, ta hiện tại nhớ tới toàn thân còn run, quả thực so với sinh con còn đau hơn!”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, thầm nghĩ so sánh kiểu gì thế này, ngươi chưa từng sinh con, ngươi làm sao biết sinh con đau bao nhiêu?
Tứ Bảo cảm thán: “Thật sự là làm khó lão ca rồi, một đống tuổi, còn thể nghiệm một phen cảm giác sinh con...”
“Cút!” Lão Quách rống giận.
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Sư huynh, bọn hắn là sao có thể tìm tới nơi này, chẳng lẽ vừa lên đã đánh?”
Lão Quách nghe được vấn đề này, nhất thời nước mắt giàn giụa. “Hai con cầm thú, súc sinh, tạp chủng, bại hoại không gia giáo! Lão tử ở trong nhà mình ăn lẩu, xem phim, con bà nó trêu ai chọc ai, mẹ cái chim, đột nhiên xông tới, không nói được mấy câu đã đánh, đáng thương ta một bộ xương già này...”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, bày tỏ rất đồng tình đối với cảnh ngộ của lão Quách.
Diệp Thiếu Dương biết làm sao có thể an ủi hắn, vỗ vỗ bả vai hắn nói, “Sư huynh coi như là chịu thiệt vì đệ rồi, trở về đệ nói với Trang Thái, bảo lão phát mấy vạn đồng phí an ủi cho huynh...”
Làm hắn giật mình là, lão Quách luôn luôn xem tiền như mạng thế mà lại nâng lên một tay, khoát khoát.
“Có tiền không lấy?”
Lão Quách vẫy vẫy tay một lần nữa, “Ít nhất năm vạn.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, còn tưởng hắn đột nhiên phong cách cao thượng, thì ra là mình hiểu lầm ý.
“Qua Qua không ở chỗ huynh, hơn nữa hai thằng cha kia đã tìm tới chúng ta, nói tới không có khả năng đến đối phó huynh nữa.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nhưng huynh vẫn là về nhà ở đi, dù sao nơi này có khí tức của Qua Qua, huynh rời khỏi nơi này, sẽ tuyệt đối an toàn.”
“Vậy ta đi bệnh viện đi, vừa lúc dưỡng vết thương trên cổ một chút.” Lão Quách đưa tay sờ sờ cổ, vốn dựa vào xúc giác tưởng Diệp Thiếu Dương dùng băng gạc băng bó cho mình tốt rồi, kết quả vừa sờ, không thích hợp, nhẹ nhàng kéo xuống một khối, nhìn qua thế mà lại là tiền vàng, ngây ra ngay tại chỗ.
Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Không tìm được băng gạc...”
“Vậy cũng không thể dùng tiền vàng, đây là thứ cho người chết dùng, ai da ta đi, ngủ quan tài, lại dùng tiền giấy dán thân thể, tối kỵ nha tối kỵ.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực, thầm nghĩ huynh đi mở một cái tiệm quan tài, mỗi ngày gác quan tài và người giấy ngủ còn không sợ, lúc này lại kiêng kị nhiều như vậy.
Lười nói nữa, đỡ hắn dậy, mở cửa cuốn, đi ra ngoài, sau khi đem cửa khóa kỹ thì ngồi xe taxi, đem lão Quách đưa đến bệnh viện trước, sau khi an bài xong, lão Quách gọi điện thoại cho lão bà, để cô tới chiếu cố, sau đó đuổi hai người bọn Diệp Thiếu Dương trở về.
Trước khi rời khỏi phòng bệnh, lão Quách sửa bộ dáng cười cợt, trịnh trọng nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu sư đệ, ta biết đệ muốn báo thù cho ta, nhưng hai thằng cha kia không đơn giản, có thể không động vào bọn hắn mà nói, vẫn là không nên động vào thì tốt hơn.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một trận cảm động, bị đánh thành như vậy rồi, thế mà còn đang lo lắng cho mình. Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Chuyện này, đệ tuyệt không thể nhẫn nhịn, tin tưởng đệ, đệ nhất định tự tay giết chết bọn hắn, trút cơn giận này cho huynh.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tứ Bảo đuổi theo, cùng nhau đi thang máy xuống với hắn, nhìn hắn một cái, cười nói: “Con người nếu quá cố chấp với thù hận, không ổn cho đạo tâm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con người nếu ngay cả thù hận cũng không có, ngay cả người cũng không xứng làm, còn nói chuyện gì đạo tâm?”
Tứ Bảo nói: “Đạo gia các ngươi có câu là ‘Phu duy bất tranh, thiên hạ mạc năng dữ chi tranh’.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không quan hệ với tranh hay không, chọc vào ta, ta có thể nhượng bộ, ai bắt nạt người thân bên cạnh ta, nhất định hoàn trả gấp mười, đừng nói là Thái Âm sơn, cho dù là Địa Tạng Bồ Tát, ta cũng dám đánh mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.”
“A Di Đà Phật, câu này, khinh nhờn thần phật rồi.” Tứ Bảo niệm một tiếng Phật hiệu, đột nhiên cười phá lên, “Nhưng, đặc biệt thống khoái!”
Từ bệnh viện đi ra, Diệp Thiếu Dương cố ý dẫn hắn đi đến chỗ âm u, hỏi: “Còn có một việc, lúc trước ngươi nói, ngươi từng thấy Hồ Uy bày trận pháp cho người áo trắng, có thể dẫn ta đi xem một chút hay không?”
“Ở trung tâm trận pháp, có một cái bát quái nhị sinh tượng Hồ Uy bố trí, chỉ có hắn biết mắt trận ở đâu, ngoại lực rất khó phá giải, cho dù ngươi có thể phá giải, sự tình cũng khẳng định tiết lộ, chẳng qua... Có một biện pháp.”
Tứ Bảo hạ thấp giọng, ghé vào tai hắn nói, “Trận pháp kia đối với tất cả người và quỷ yêu tà linh đều có tác dụng khắc chế kinh hồn, nhưng không thể cảm giác được nguyên thần, chúng ta có thể nguyên thần xuất khiếu đi qua xem chút.”
Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, nghĩ nghĩ nói: “Có thể nguyên thần xuất khiếu, nhưng khẳng định sẽ lây dính một ít hồn lực, ta có bí pháp khắc chế, ngươi thì sao?”
“Ta cũng có cách.” Tứ Bảo cười hắc hắc, “Đêm nay Hồ Uy ở trong, dự định ở đêm mai đi, ta đi tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, cáo từ nhau, Diệp Thiếu Dương vốn định về biệt thự, đột nhiên lại lo lắng đem hai sát tinh kia dẫn qua. Tuy hắn nhắm chừng sau khi hai thằng cha kia nghe xong hắn và Tứ Bảo đối thoại, tạm thời hẳn là sẽ không có hành động đối với mình, nhưng vẫn đề phòng chút thì tốt hơn.
Vì thế gọi điện thoại cho Trang Vũ Ninh, nói sơ qua tình huống, bảo cha con bọn họ để ý một chút, có việc kịp thời liên hệ mình, sau đó lái xe tới phụ cận tiểu khu chỗ nhà Trang Vũ Ninh, tìm một khách sạn cách đó gần nhất, nhịn đau tiêu hơn một trăm đồng, tự đặt gian phòng, đem Chuông Kinh Hồn treo ở cửa sổ.
Nằm ở trên giường, hắn bắt đầu hoàn thiện kế hoạch mình và Tứ Bảo cùng nhau chế định ra, có một số điểm mấu chốt vẫn chưa kết nối được.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Mã Thừa, đem hắn coi là một khâu trong kế hoạch, nghiêm túc suy nghĩ một lần, toàn bộ kế hoạch đã sống rồi!
Diệp Thiếu Dương nhất thời hưng phấn khó có thể tự kìm chế, từ đầu giường lấy ra âm dương kính, tự soi bản thân, nhìn mình trong gương, nhe răng cười, “Ngươi thật sự là thiên tài mà, túc trí đa mưu, ta thật sùng bái ngươi...”
“Ọe...” Trong ba lô truyền đến tiếng Qua Qua nôn mửa, “Thế mà có người tự kỷ như vậy, ta chịu không nổi!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, trong phòng còn có mặt hàng này, nhất thời khuôn mặt biến thành cà tím, có loại xúc động đem Qua Qua bóp chết sau đó tự sát.
Chỗ Tứ Bảo ở, trong một tiểu khu sa hoa, một căn nhà ba phòng hai sảnh trang hoàng xa hoa.
Đây là nhà của Hồ Uy, hắn chỉ là tạm thời ở đây. Nếu đem nuôi tiểu quỷ coi là công việc mà nói, vậy Hồ Uy chính là một tên điên cuồng làm việc tuyệt đối.