Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 378: Chương 378: Chương 378: Tìm kiếm quỷ mẫu 1




Ô tô kéo một vòng ở giữa sơn dã, tới ngoài cửa chính bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, khác với sân bãi kiến trúc bình thường, cửa chính bệnh viện tâm thần, bên trên là một loạt mũi nhọn dựng thẳng, tường sân hai bên cũng rất cao, bên trên quây một lưới sắt hình vòng tròn, hầu như không thể vượt qua. Tạ Vũ Tình giải thích, cái này là trang bị cần thiết vì phòng ngừa người bệnh chạy trốn.

“Bệnh viện tâm thần, còn cần phòng ngừa bệnh nhân bỏ trốn?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói.

Tạ Vũ Tình nói: “Nói vậy đi, nơi này rất nhiều bệnh nhân đều có khuynh hướng bạo lực, rất nhiều người còn là tội phạm, bị cưỡng chế ở đây tiếp nhận trị liệu, nếu để bọn họ chạy mất thì làm sao?”

Lợi dụng thẻ cảnh sát của mình, Tạ Vũ Tình thoải mái dẫn theo Diệp Thiếu Dương tiến vào bệnh viện tâm thần.

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên tới loại địa phương này, đối với tất cả đều rất tò mò, đánh giá chung quanh, ở hai bên đường đi thông nhà lầu là sân vận động, có không ít người bệnh mặc đồ bệnh nhân đang vận động.

Nhìn qua trò gì cũng có, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện vấn đề, ví dụ như có hai người không ngừng đem một quả bóng rổ ném qua ném lại, có người đang ôm xà đơn không được rung rung, còn có một người hướng một cây cột điện, lòng đầy căm phẫn không ngừng nói cái gì đó.

“Nơi này đều là tương đối bình thường...” Tạ Vũ Tình khi nói chuyện, nhìn thấy hai người đang đánh bóng bàn, cầm vợt bóng bàn không ngừng kéo ngang, đang đập xuôi đập ngược, động tác tương đối quy phạm, chạy mồ hôi rơi như mưa, nhưng mà... Trên bàn căn bản không có bóng.

Tạ Vũ Tình lau mồ hôi, nói, “Được rồi, chị nói bình thường, là những người này không có khuynh hướng bạo lực, cho nên có thể ra ngoài hít thở. Về phần những người có nguy hiểm, đều ở khu B, cũng chính là dãy nhà cao tầng nho nhỏ kia, Lý Thu Nga lúc trước chính là ở bên đó.”

Hai người lập tức xuyên qua nhà cao tầng khu A, tới khu B, ở giữa hai khu vực ngăn một tấm lưới sắt rất cao, ở giữa có một chỗ gác, có bảo an thủ vệ.

Tạ Vũ Tình lại lần nữa đưa ra thẻ cảnh sát, bảo an kia tuy nhìn qua không muốn để bọn họ đi vào, nhưng không có cách nào cả, đành phải cho đi.

Chờ sau khi bọn họ đi vào, lập tức bộ đàm thông báo việc bọn họ đã đến, bởi vậy hai người vừa tới đại sảnh tòa nhà phòng bệnh khu B, sớm có một nam nhân mặc áo dài trắng, có chút hói đầu đi lên, hướng Tạ Vũ Tình nặn ra một nụ cười khổ,

“Cảnh sát Tạ, sao cô lại tới nữa, tôi sớm đã nói Lý Thu Nga đã xuất viện, cô tìm không thấy cô ấy ở đây đâu, quả thực là lãng phí thời gian mà.”

“Xuất viện? Là ai đưa cô ta đi, cô ta chỉ có một người bà, cũng có chút thần trí không rõ rồi, có thể đón cô ta đi?”

Vương viện trưởng buông buông tay: “Hồ sơ là ghi lại như vậy, có lẽ là thân thích khác của cô ấy, dù sao không phải tôi thụ lý, vị bác sĩ kia đã từ chức đi nơi khác rồi, không thể nào kiểm chứng.”

Tạ Vũ Tình biết hắn là tính già mồm đến cùng, không muốn dong dài ở trên ngôn từ với hắn, lạnh lùng nói: “Tôi đây có lệnh điều tra, Vương viện trưởng ông nếu muốn gây trở ngại công vụ bị khởi tố mà nói, cứ ngăn tôi.”

Vương viện trưởng sờ sờ cái đầu hói, cười nói: “Không dám, các vị cứ tra, tra bao lâu cũng được, tôi tuyệt đối phối hợp.”

“Vậy đem cửa phòng Lý Thu Nga từng ở mở ra, tôi muốn vào xem lần nữa.”

Vương viện trưởng đành phải ở phía trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau bọn họ, lấy ra la bàn âm dương, bắt đầu kiểm tra quỷ khí, kết quả thật sự có phát hiện, kết quả chỗ quỷ khí nồng đậm nhất, không phải cùng một phương hướng bọn họ đi.

Không đợi hắn mở mời nhắc nhở, Vương viện trưởng đã dùng chìa khóa mở cửa một gian phòng bệnh, Tạ Vũ Tình gọi Diệp Thiếu Dương đi nhanh vài bước, chui vào.

Phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có ít ỏi mấy vật phẩm sinh hoạt, nhưng giường vẫn rất to, đặt ở một góc phòng, trong phòng rất bẩn, tro bụi khắp nơi, xem ra đã rất lâu không có người quét dọn.

“Đồ đạc của Lý Thu Nga, đều bị cô ấy mang đi rồi.”

Vương viện trưởng khoanh tay đứng ở cửa, khóe miệng mang theo một ý cười trào phúng, hướng Tạ Vũ Tình nói: “Cảnh sát Tạ, nơi này có chút lớn, các ngươi có thể thong thả tìm.”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Trông vào cậu đó.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua la bàn âm dương, nói: “Không ở đây. Nhưng ở tầng lầu này.” Nói xong lập tức tới trên hành lang, đi theo phương hướng kim đồng hồ của la bàn âm dương.

Vương viện trưởng ghé lên, nhìn la bàn âm dương trong tay Diệp Thiếu Dương, có chút không được tự nhiên nói: “Đây là cái gì?”

“Chuyện liên quan ông cái rắm à.” Diệp Thiếu Dương không ngẩng đầu.

Căn nhà tầng này tuy không lớn, nhưng bên trong lại là hình vòng tròn, tổng cộng bốn dãy hành lang, đầu đuôi nối liền, hai bên đều là phòng bệnh, trong đại đa số phòng bệnh đều có bệnh nhân, có một số bác sĩ đi tới đi lui ở trên hành lang, nhìn thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, đều ném đến ánh mắt tò mò.

Diệp Thiếu Dương mắt không nhìn nghiêng, chỉ nhìn chằm chằm la bàn âm dương trong tay, kết quả vòng quanh hành lang hình tròn một vòng, lại về chỗ cũ. Bên cạnh, Vương viện trưởng lộ ra nụ cười đắc ý, nói: “Hai vị, tôi nói không có mà.”

Tạ Vũ Tình không để ý tới ông ta, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Chuyện thế nào rồi?”

“Nơi này có một trận pháp, kéo khí thành sợi, hình thành một loại lực tuần hoàn, tôi không tìm thấy nguồn gốc quỷ khí ở nơi nào.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, trong lòng có chút kinh ngạc, trận pháp này vậy mà có thể đem quỷ khí phong ấn vững chắc như vậy, ngay cả mình cũng không tìm thấy ngọn nguồn, tuyệt đối không phải pháp sư bình thường làm ra, trong đầu đột nhiên bật ra một cái tên: Hồ Uy.

Có lẽ cũng chỉ có gã mới có thể làm được.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình sốt ruột hỏi.

“Đi thêm một vòng thử xem.” Diệp Thiếu Dương nói xong lại vòng quanh hành lang bắt đầu bước đi. Muốn tìm được mắt trận trận pháp pháp sư khác bố trí cần một số thứ đặc biệt, Diệp Thiếu Dương không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, có chút pháp khí căn bản không mang, không đến nước thật sự không có biện pháp, hắn cũng không muốn trở về lấy.

Vừa đi vài bước, ba lô phía sau đột nhiên nhúc nhích một trận, một cái đầu nhỏ chui ra, hai tay đặt lên trên vai hắn, là Qua Qua.

Nó xuất hiện, dọa Tạ Vũ Tình nhảy dựng, kinh thanh nói: “Trong ba lô của cậu sao lại chứa đứa bé?”

Qua Qua quay đầu lại, hướng cô cười cười đáng yêu, “Ta là con của hắn.”

“Cái gì!” Tạ Vũ Tình bị dọa thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Chị nghe nó nói bậy, tôi có thể có con lớn như vậy?”

“Vậy nó là ai?” Tạ Vũ Tình vẫn có chút hồ nghi.

“Giải thích với chị sau.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đến sau đầu, vỗ một phát ở trên đầu Qua Qua, trách mắng: “Làm chính sự đi, ngươi không có việc gì ra làm gì!”

“Giúp ngươi mà!” Qua Qua từ trong ba lô nhảy xuống, đứng ở trên mặt đất, nhìn từ bề ngoài, nó nhìn qua không có bất cứ sự khác biệt nào với một đứa bé vài tuổi.

Nhưng Vương viện trưởng chú ý tới, ba lô phía sau Diệp Thiếu Dương không lớn, tuyệt đối không chứa nổi đứa bé này, trong lòng âm thầm rét run, làm bộ như không để ý lấy ra điện thoại, tìm được một người liên hệ, phát ra một tin tức...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.