Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 379: Chương 379: Chương 379: Tìm kiếm quỷ mẫu 2




Qua Qua sau khi đáp xuống đất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão đại ngươi quên điều ta từng nói với ngươi, ta cảm giác đối với quỷ khí so với các ngươi còn sâu sắc hơn nhiều, ta có thể giúp ngươi tìm được ngọn nguồn quỷ khí!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, không đợi mở miệng, Qua Qua nhảy nhót hướng phía trước, Diệp Thiếu Dương thấy tình hình này, vội vã đi theo.

Qua Qua đi vài bước liền dừng lại, mũi khụt khịt, ở sau khi đi qua hai cái hành lang, đứng ở ngoài cửa một gian phòng đóng chặt, đem cái mũi dán đến trên khe cửa ngửi ngửi, nói: “Ngay tại trong gian phòng đó!”

Nhẹ nhàng như vậy đã tìm được rồi? Diệp Thiếu Dương vốn đang có chút hoài nghi, nhưng đảo mắt, nhìn thấy sắc mặt Vương viện trưởng trắng bệch, đang lau mồ hôi, trong lòng lập tức hiểu, hướng hắn cười cười, “Vương viện trưởng, mời mở cửa đi.”

“Cái này...” Trên mặt Vương viện trưởng lộ ra vẻ mặt khá khó xử, “Nơi này là kho hàng tạp vật, không có khả năng có người ở, không cần xem.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe họ đối thoại, biết có kịch rồi, nói: “Bên trong đã không có người, ông sợ cái gì? Mở ra để tôi xem một chút đi.”

Ba người bọn họ vừa ồn ào, đưa tới mấy bác sĩ y tá làm việc ở phòng bệnh phụ cận, ghé đến phía trước, tò mò xem đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì đáng xem, không có việc gì, trở về làm đi!” Vương viện trưởng hướng bọn họ hô.

Mấy y tá nhân viên bất mãn bĩu môi, hầm hừ rời khỏi, nhưng đi đến chỗ lối rẽ lại dừng lại, vụng trộm quan sát bên này, viện trưởng càng không để bọn họ xem, bọn họ càng tò mò.

Tạ Vũ Tình nhìn Vương viện trưởng, lạnh lùng nói: “Căn phòng này tôi khẳng định muốn vào, ông nếu không xứng hợp, tôi sẽ tự nghĩ cách.”

Vương viện trưởng do dự một phen, cảm thấy nếu mình tiếp tục kiên trì, sẽ càng khiến họ hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không phát hiện được cái gì, dứt khoát để bọn họ đi vào, thở dài, từ trên dây lưng cởi xuống chìa khóa, tiến lên mở cửa, miệng nói: “Gian phòng này thật sự chẳng có gì cả, mấy người thế nào cũng muốn đi vào, vậy vào xem đi.”

Sau khi cửa mở ra, một mùi mốc ập vào mặt. Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi vào, cửa sổ duy nhất trong phòng bị bịt kín, một mảng tối đen, hầu như cái gì cũng không thấy, quay đầu hỏi Vương viện trưởng: “Không có đèn?”

“Đèn hỏng rồi, mãi chưa thay, áy náy quá.” Vương viện trưởng khẽ cười.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình gần đây chuẩn bị một cái đèn pin ở trong ba lô, đang muốn đưa tay đi lấy, Qua Qua phi thường giỏi hiểu ý người ta nhảy lên đầu vai hắn, đem đèn pin lấy ra, đưa tới trong tay hắn.

Diệp Thiếu Dương mở đèn pin, soi căn phòng, phát hiện gian phòng này không lớn, không sai biệt lắm ký túc xá bốn người của trường học, như Vương viện trưởng nói, nơi nơi bày đầy chổi, chổi lau, ky xúc… các tạp vật, sát tường còn bày mấy vật to lớn tựa như là máy móc chữa bệnh.

Quả thật là một kho hàng, Diệp Thiếu Dương quét một cái trên các thiết bị kia, trên tay đầy bụi, xem ra mấy thứ này rất lâu chưa có ai động vào, nói rõ chỉ là dùng để bài trí giấu tai mắt người ta.

Vương viện trưởng đứng ở cửa, hơi tỏ ra khẩn trương chà chà tay, nói: “Hai vị thấy rõ rồi chứ, nơi này căn bản không có ai, cũng không có chỗ có thể giấu người.”

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, quay đầu hướng Qua Qua nói: “Ở vị trí nào?”

Qua Qua từ trên vai hắn nhảy xuống, chạy đến góc tường, ngửi ngửi chung quanh, sau đó dùng chân đá đá một cỗ máy bộ dáng TV, nói: “Ở dưới đây.”

Vương viện trưởng đột nhiên run lên một cái, muốn mở miệng, phát hiện như vậy sẽ càng khiến người ta hoài nghi, dứt khoát không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương tới góc tường, thử di chuyển cỗ máy kia, không phải nặng lắm, một người có thể chuyển được, nhưng Vương viện trưởng lập tức đi lên cản trở.

“Cỗ máy giám sát này rất đắt tiền, vị cảnh sát này, nếu không phải thực sự cần thiết mà nói, xin đừng chuyển đi, nhỡ đâu hỏng...”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới ông ta, đem cỗ máy đó dời đi, phía dưới, thế mà lại là mặt sàn xi măng giống nơi khác, ngay cả một khe hở cũng không có.

Vương viện trưởng thở phào một cái, nhưng ngay cả chính hắn trong lòng cũng buồn bực, vì sao sẽ là mặt đất xi măng chứ?

“Không có sao?” Trong giọng nói Tạ Vũ Tình lộ ra thất vọng.

Qua Qua cũng sửng sốt ngay tại chỗ, ghé lên ngửi ngửi tiếp, nói: “Ngọn nguồn quỷ khí, ngay dưới đây!”

Tạ Vũ Tình nghe nó nói như vậy, cũng đi lên trước kiểm tra một lần, trên mặt sàn xi măng phẳng phiu, thực sự ngay cả một khe hở cũng không có, vì thế nói: “Sẽ không là bị phong kín ở bên dưới chứ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngọn nguồn chỉ có một cái, nơi này nếu bị bịt kín, Hồ Uy kia mỗi lần đến, lại là từ nơi nào đi xuống?”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, “Đúng rồi, nhưng mà... Chị thật sự ngất mất, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương thấy rất nhiều người vây quanh ngoài cửa, cố ý làm ra một vẻ mặt cao thâm khó lường, nói: “Mắt thường phàm thai, một chiếc lá che mắt, có vài thứ, là phàm nhân các ngươi không nhìn thấy.”

Vốn muốn làm bộ một phen, không ngờ Tạ Vũ Tình đá một cước vào trên mông hắn, “Lúc này cậu còn làm bộ cái gì với chị! Biết làm thế nào thì mau lên, đừng dài dòng nữa!”

Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn cô một cái, muốn phản kháng, lại sợ chọc giận nữ hán tử này, đối với mình càng không khách khí, đành phải ai oán xoa xoa mông, ngồi xổm góc tường, từ trong ba lô lấy ra một tờ tiền vàng to bằng tờ giấy a4 trước, trải ở trên mặt đất, sau đó lấy ra bút chu sa, chấm chu sa, thoăn thoắt, mau lẹ vẽ ở trên tiền vàng.

Không đến một khắc đồng hồ, một bức vẽ được hoàn thành.

Tạ Vũ Tình tò mò ghé sát vào nhìn, là một con phượng hoàng, tuy chỉ có ít ỏi vài nét bút, lông vũ… chưa nghiêm túc vẽ ra, nhưng quả thật có vài phần thần vận: phượng hoàng ngẩng đầu, làm ra tư thế ngửa đầu sắp sửa hót, chỉ là thiếu mắt.

“Thực nhìn không ra, cậu còn vẽ rất tốt.” Tạ Vũ Tình thật sự nhịn không được, vẫn khen hắn một câu.”Nhưng một con phượng hoàng của cậu là có ý tứ gì, vì sao không có mắt?”

“Phượng hót kinh người, có thể phá âm trận.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, cắt ngón giữa, dùng máu ở chỗ mắt phượng hoàng vẽ một nét nhỏ, đại biểu nhắm mắt, niệm một lần chú ngữ, sau đó đứng dậy, chuyện thần kỳ đã xảy ra:

Trên đầu phượng hoàng, một con mắt nhắm kia chậm rãi mở, đầu cũng chậm rãi ngẩng lên, bày ra tư thế vươn cổ đợi hót, mỏ mở ra, phát thành từng tiếng ngâm, có chút giống gà gáy, nhưng so với tiếng gà gáy thì cao vút hơn nhiều.

Nhưng, thanh âm này chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương nghe được.

Phượng hoàng chính là thần điểu, một kiếp hiếm hót, người bình thường là tuyệt đối không nghe thấy.

Tạ Vũ Tình chỉ thấy phượng hoàng ngẩng đầu, làm ra tư thái hót, sau đó toàn thân sáng lên một đạo thần quang hoa mỹ, giương cánh bay lên, chậm rãi hóa thành bộ dạng một làn sương khói, đáp xuống đất.

Mặt sàn xi măng khoảng một mét vuông đột nhiên sụp đổ, xuất hiện một miếng sắt làm từ đồng thau bộ dáng nắp giếng, bên trên dán một đạo phù, đã bị đốt trọi, toát khói đen.

Tạ Vũ Tình và Vương viện trưởng cách gần nhất, thấy một màn như vậy, cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Vương viện trưởng mặt trắng bệch, mồ hôi như mưa rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.