Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 383: Chương 383: Chương 383: Quỷ ước




Tạ Vũ Tình nghe xong, càng thêm chấn động.

Diệp Thiếu Dương lại bổ sung nói: “Trong cơ thể Quỷ Hấp Trùng trời sinh có chứa một loại năng lượng, có thể để quỷ yêu tu luyện tăng lên. Cho nên Hồ Uy mới không ngại cực khổ bố trí tất cả cái này.”

Nói đến đây, một đống bí ẩn trong lòng chính hắn cũng được giải trừ: cho dù Liệt Đầu quỷ là mười hồn ngưng tụ, tu luyện tốt hơn quỷ yêu bình thường, nhưng nó sinh ra chỉ mấy năm, trước đây mình còn đang nghĩ, nó vì sao có được tu vi cường đại như vậy, hiện tại mới biết, thì ra là bởi mỗi ngày ăn lượng lớn Quỷ Hấp Trùng.

Giết người, dùng nước sông Vong Xuyên chế tạo thịt âm sinh ra từ xương trắng, cho Quỷ Hấp Trùng ăn, lại để Liệt Đầu quỷ ăn Quỷ Hấp Trùng... Lưới sinh vật biến thái như vậy, nhắm chừng cũng chỉ có Hồ Uy loại tà tu pháp sư này mới có thể nghĩ ra.

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi là nói, Hồ Uy mỗi lần tới nơi này, đều là vì đưa nước sông Vong Xuyên gì đó? Dòng sông này không phải ở âm phủ sao, hắn là làm sao kiếm được?”

“Đương nhiên là đi Quỷ Vực lấy, lấy pháp lực của hắn, đi âm ty với hắn mà nói là chuyện rất dễ dàng.”

Diệp Thiếu Dương hướng ba nữ nhân kia lần lượt đánh giá, ba nữ nhân đều là hai mươi mấy tuổi, đang tuổi xuân tươi đẹp, không khỏi thở dài, nói với Tạ Vũ Tình: “Chị mau chụp ảnh làm chứng cớ, lại thêm lời khai của gã hói họ Vương kia, có thể đem hắn coi là người bị tình nghi.”

Tạ Vũ Tình vội vàng lấy ra điện thoại, chụp ảnh ba nữ nhân, lại đem tình huống cả căn phòng chụp, xong việc nhìn ba nữ nhân kia, hỏi ra một vấn đề mấu chốt nhất: “Ba người này... Còn có thể cứu sống không?”

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười khổ, “Trên người không còn một chút thịt, ngay cả nội tạng cũng không có, chị cảm thấy còn là người sống?”

Tạ Vũ Tình chần chờ nói: “Chị cảm thấy không đúng nha, nhưng... khuôn mặt các cô ấy nhìn qua giống người sống, còn có thể cử động, cho nên... Ý tứ cậu là, các cô ấy đã là quỷ?”

“Không là người cũng chẳng là quỷ.” Diệp Thiếu Dương nói, “Họ là thi sống, trên đầu bị bôi pháp dược, Quỷ Hấp Trùng không dám gặm. Tất cả loài thi, hành động đều chịu đầu óc chi phối, đầu óc tổn hại sẽ lập tức tử vong. Hơn nữa hồn phách họ cũng bị phong ấn ở trong óc.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, vươn tay đến giữa ngôi tóc trên trán một nữ nhân, sờ đến một điểm lồi lên, nhẹ nhàng rút ra, là một cây đinh đồng định hồn.

Sau khi rút ra đinh đồng, một cái bóng hư ảo cũng theo đó bay ra, đáp xuống đất, phủ phục mà nằm, hướng Diệp Thiếu Dương dập đầu, dùng thanh âm phát run nói: “Đa tạ đại pháp sư cứu ta.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói với Tạ Vũ Tình: “Ghi âm đi, để cô ấy tự nói ra thân thế, cũng đỡ cho bọn chị đi điều tra.”

Tạ Vũ Tình vội mở ra công năng ghi âm của di động, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ra hiệu đã chuẩn bị xong.

“Cô tên gì, người ở đâu, chết như thế nào? Nói theo sự thật đi.” Diệp Thiếu Dương nhìn hồn phách nữ nhân kia nói.

“Tôi tên Lưu Xuân Mai, người Thạch Thành Vương Lưu trấn Đông Hương khê Khẩu thôn, mười chín tuổi, làm việc ở cửa hàng bán hoa phố Nam Cốc.” Thanh âm Lưu Xuân Mai nghe rất âm lạnh, rõ ràng mang theo vài phần oán khí.

“Tôi là một lần buổi tối đi đường ban đêm, bị tiểu quỷ Hồ Uy nuôi giết chết, bởi vì tôi là mệnh Mộc, cho nên bị hắn câu đến, đặt ở đây, hu hu, làm quái vật không ra người không ra quỷ này, cho tiểu quỷ hút máu thịt, đã được hai năm rồi!”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, Thủy sinh Mộc, nàng là mệnh Mộc, thân thể đối với nước Vong Xuyên so với người thường có tính dung hòa mạnh hơn, liền hỏi: “Nói như vậy, hai người còn lại cũng giống với cô, là vì ngũ hành thuộc Mộc, cho nên bị bắt?”

Lưu Xuân Mai gật gật đầu.

“Về Hồ Uy và Liệt Đầu quỷ, cô còn biết cái gì?” Diệp Thiếu Dương nói.

Lưu Xuân Mai lắc đầu, “Bọn tôi bị vây ở chỗ này, hồn phách cũng bị đóng đinh, căn bản không biết chuyện xảy ra bên ngoài, Hồ Uy mỗi tháng đến một lần, bỏ thêm nước Vong Xuyên vào hố, sau đó bước đi, căn bản không để ý tới bọn tôi.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Liệt Đầu thì sao, mỗi ngày đều đến ăn Quỷ Hấp Trùng?”

“Đúng vậy, khoảng nửa giờ trước khi mấy người đến, nó đã tới, đã đi rồi. Đại pháp sư, nó rất lợi hại, nếu ngươi muốn đối phó nó mà nói, nhất định phải cẩn thận đấy.”

“Đa tạ nhắc nhở.”

Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Dẫn Hồn Phù, nói: “Được rồi, biết cô bị oan, kiếp sau sẽ có bồi thường, đi âm ty đưa tin đi!”

Lưu Xuân Mai không ngừng dập đầu, khóc nói: “Đại pháp sư, tôi biết tôi không phải đối thủ của Hồ Uy, không dám có hy vọng xa vời báo thù, cầu đại pháp sư làm chủ cho tôi, diệt yêu đạo này!”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Cái này có thể đáp ứng cô, tôi khẳng định phải giết chết hắn, cô trong thời gian ngắn cũng không luân hồi được, chờ lúc hắn chết, tôi triệu cô đi lên, giúp tôi diệt hồn phách của hắn!” Nói xong lấy ra một tờ linh phù giao cho cô.

Lưu Xuân Mai không chút do dự phun ra một ngụm máu quỷ màu xanh lục ở bên trên, ngàn ân vạn tạ quỳ xuống dập đầu, bay vào trong Dẫn Hồn Phù.

Diệp Thiếu Dương lại đem hồn phách hai cái xác sống khác thả ra, báo ra thân thế bản thân, để Tạ Vũ Tình ghi lại.

Hai hồn phách này cũng đều căm thù đến tận xương tuỷ đối với Hồ Uy, cầu Diệp Thiếu Dương hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương cũng bảo các cô hướng trên linh phù phun ra một ngụm máu quỷ, lúc này mới siêu độ các cô rời đi.

“Cái này tính là ý tứ gì?” Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương đem lá bùa kia gấp xong thu lại, tò mò hỏi.

“Miệng phun máu quỷ, xem như lập quỷ ước với người, bên trong bao hàm oán khí của các cô ấy.” Diệp Thiếu Dương giải thích.

“Nói trắng ra là chính là các cô ấy mang lòng oán hận đối với kẻ thù, tình nguyện không muốn siêu độ, cũng muốn báo thù, lúc này pháp sư muốn siêu độ mà nói, nhất định phải tiếp nhận máu quỷ của họ, hình thành một loại lực lượng khế ước, ý nghĩ lúc này đồng ý báo thù cho các cô ấy, hơn nữa lúc giết chết kẻ thù, phải mời các cô ấy đến ăn hồn phách hắn.”

Tạ Vũ Tình là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, nhíu mày hỏi: “Cậu không phải nói âm ty không cho quỷ hồn lén báo thù sao?”

“Âm ty là không cho phép quỷ hồn báo thù đối với người sống, cho nên tôi muốn đem Hồ Uy giết chết trước, để quỷ hồn của họ giết quỷ hồn, thì không sao cả, hơn nữa âm ty là tán thành đối với quỷ ước của pháp sư, dù sao người ta đã thê thảm như vậy, tôi có cậy mạnh câu hồn mà nói, sẽ càng kích phát oán khí của họ, mặc dù đến âm ty cũng không dễ siêu độ.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Nhưng, dựa theo loại quỷ ước này, cậu nhất định phải tự tay giết Hồ Uy mới được, có kỳ hạn gì không?”

“Họ tin tưởng tôi, không cho tôi kỳ hạn, nhưng tôi phải ở trước khi bọn họ luân hồi xử lý xong Hồ Uy, nếu không tương đương trái với quỷ ước, tôi sẽ giảm âm đức.”

Tạ Vũ Tình không biết giảm âm đức là có ý tứ gì, nhưng nghĩ đến không phải thứ gì tốt đẹp, liền hỏi: “Vậy cậu vì sao phải giúp bọn họ?”

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, cúi đầu liếc ba thi thể nữ nhân trong một cái ao xi măng —— ở sau khi hồn phách bay ra, khuôn mặt họ nháy mắt héo rút, biến thành một bộ da bọc xương khuôn mặt vặn vẹo.

“Ở sau khi thấy thảm trạng của họ, tôi đã quyết định.” Diệp Thiếu Dương thong thả mà đầy sức thuyết phục nói, “Tôi nhất định phải chính tay đâm Hồ Uy tên khốn này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.