Tạ Vũ Tình nhìn bên cạnh khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng cười, “Hắn đã giết ba người, tất nhiên là tội chết, nếu cậu có bản lãnh bắt hắn, tôi cho cậu cơ hội tự tay giải quyết hắn!”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Đây là chuyện về sau, đi thôi, đi đem Liệt Đầu kia giải quyết trước.”
Tới cửa phòng phân phối điện, Diệp Thiếu Dương vỗ một cái ở trên vai Qua Qua, hỏi: “Thế nào?”
Qua Qua nhìn chằm chằm cổng tò vò tối đen đối diện, nói: “Chưa cảm giác được dị động.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cất bước đi vào cánh cửa đó.
Ra ngoài dự liệu là, phía sau cánh cửa này, cũng không phải phòng xây từ xi măng, mà là một tồn tại tương tự hang núi, bốn phía dùng đá núi chống đỡ, dưới chân có tiếng nước chảy róc rách, Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi, là một dòng suối nhỏ, đi ngang qua hang núi.
Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi hướng đó, kết quả chỉ soi đến chỗ cách hai ba mét, ánh sáng liền bị một mảng khí đen chặn.
“Quỷ sinh âm vân!” Diệp Thiếu Dương âm thầm nói, đem Tạ Vũ Tình kéo đến phía sau mình, lấy cương khí hướng bốn phía cảm giác một phen, thấy tạm thời không có nguy hiểm, lúc này mới lấy ra la bàn âm dương, vốc một vũng nước trước, rải vào giữa la bàn âm dương.
Sau đó hướng vài vòng quẻ tượng khác nhau bên cạnh gạt vài cái, để nước suối thấm vào, chỉ chốc lát thời gian, la bàn âm dương bắt đầu tự chậm rãi chuyển động, duy trì mười mấy giây mới dừng lại.
Diệp Thiếu Dương nhìn hình ghép quẻ tượng trên la bàn âm dương, gật gật đầu, nói: “Dòng suối nhỏ này là dòng sông nhỏ nọ chúng ta từ trên núi nhìn thấy, nơi này, chính là chỗ mắt trận của ‘Tử Mẫu Đồng Tâm Huyệt’. Nơi Liệt Đầu tu luyện, nhất định ở chỗ này.”
Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình đem đèn pin tắt đi, đốt lên hai cây nến sáng lâu, ở bên trong bỏ thêm một nắm bột natri nitrat đỏ, bảo cô vốc ở trong tay, đi theo phía sau mình, tới chỗ quỷ khí tràn ngập.
Ánh lửa của cây nến sáng lâu (nến trường minh) đem quỷ khí thiêu đốt lên, vang lên xèo xèo.
“Đây là chuyện gì?” Tạ Vũ Tình giật mình nói.
“Hồng tiêu (kali nitrat đỏ) phá vạn quỷ. Nến sáng lâu bỏ thêm bột hồng tiêu, thì có thể thiêu đốt quỷ khí.”
Diệp Thiếu Dương chỉ phương hướng nến trường minh hấp thu quỷ khí, tay cầm Câu Hồn Tác tìm tới, chỉ chốc lát đã tới cuối hang núi.
Một cái giường đá xanh lục như phỉ thúy bố trí ở giữa dòng suối.
Một bóng đen ngồi phủ phục bên trên, xem thân thể cùng tóc dài của kẻ này là nữ nhân. Diệp Thiếu Dương đến gần vài bước, đánh giá, trên giường đá không phải quỷ cũng không phải yêu, mà là một nữ nhân khuôn mặt thanh tú, nhìn qua chỉ hai mươi mấy tuổi, trên người tản ra một ánh sáng nhu hòa.
Cô cúi người ngồi ở nơi đó, không nhúc nhích, trên khuôn mặt tiều tụy mang theo vài phần mềm mại đáng yêu.
Lý Thu Nga? Diệp Thiếu Dương hơi sửng sốt, nữ tử trước mặt này, chênh lệch quá lớn chút với trong tưởng tượng của hắn: cô ta bịt nhốt ở đây đã ít nhất hai năm, cho dù không chết, cũng có thể là một khối quỷ thi, mà không nên là bộ dáng giống với người bình thường trước mắt, thậm chí sắc mặt so với người thường còn hồng nhuận hơn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới ba cái xác sống kia, hướng trên thân cô nhìn tới, quần áo chỉnh tề, tay cùng chân lộ ở bên ngoài cũng rất bình thường, không phải xương trắng.
Phía sau, Tạ Vũ Tình to gan gọi một tiếng, “Lý Thu Nga?”
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới, tròng mắt của cô ta là màu lam.
“Các ngươi... Là ai?”
“Chúng tôi là tới giải cứu cô, Lý Thu Nga, cô... Thế nào?” Tạ Vũ Tình nói xong đã đi lên.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, cả giận nói: “Sao chị luôn làm chuyện tìm chết? Đừng bị bề ngoài cô ta lừa, cô ta không phải người!”
Tạ Vũ Tình ngây ra một phen, nói: “Cho dù không phải người, cô ta cũng là người bị hại nhỉ, hẳn là sẽ không hại chúng ta chứ.”
“Vậy cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, đừng quên đây là sào huyệt của Liệt Đầu.” Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này quỷ khí đã bị nến trường minh thiêu đốt không còn là bao, tầm mắt thông suốt, một mực quét tới, toàn bộ hang núi trừ cái giường phỉ thúy kia không có một vật nào nữa, cũng hoàn toàn không cảm thụ được Liệt Đầu quỷ tồn tại, vì thế phân phó Qua Qua, kiểm tra mọi nơi một lần.
“Không cảm giác được nó nữa.” Qua Qua tìm tòi một vòng trở về, gãi đầu, “Rõ ràng lúc trước còn có thể cảm giác được nơi này dao động, hiện tại lại không còn, thật kỳ quái.”
Lý Thu Nga u ám nói: “Các ngươi tìm quỷ phải không, đừng tìm nữa, nó cảm nhận được nguy hiểm, đã chuồn rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không đánh đã đi rồi? Trong lòng dâng lên một cảm xúc uể oải, tới nơi này chính là vì gặp Liệt Đầu, dễ tiến hành một bước kế hoạch tiếp theo của mình, kết quả lại chưa chặn được nó, sớm biết trước đó không đi phòng phân phối điện, trực tiếp tiến vào là hay rồi.
Lúc này, Qua Qua nói: “Không có khả năng, ta vừa rồi luôn thủ ở ngoài, không thấy nó đi ra ngoài, nơi này lại không có lối ra khác. Ồ đúng rồi, chẳng lẽ trong nước suối còn có lối ra khác?”
Lý Thu Nga nói: “Đúng vậy.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hỏi: “Ở đâu?”
Lý Thu Nga quay đầu, dùng đôi mắt màu lam kia nhìn kỹ hắn một hồi, nói: “Ngươi trước cứu ta đi ra ngoài, ta mới có thể nói cho ngươi.”
Thì ra là vì cái này, Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Tôi đương nhiên sẽ cứu cô, nhưng có thể nói về tình huống của cô trước hay không.”
Liệt Đầu đi rồi, khẳng định sẽ không chờ mình đi đuổi giết, đi muộn một chút cũng không có gì ảnh hưởng, huống hồ mình cũng không thể bỏ Lý Thu Nga không cứu.
Lý Thu Nga nhìn hắn, nói: “Nói trước đã, ngươi là tới làm gì?”
Diệp Thiếu Dương đành phải nói sơ qua về ân oán của mình cùng Hồ Uy.
Đúng lúc này, bên ngoài, ngoài cửa lớn bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, một chiếc xe hơi màu đen không lắp biển đỗ ở xa xa, từ xa nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài cửa lớn bệnh viện.
Hai người đành phải xuống xe trước, triển khai thân pháp, từ trên tường sân dựng lưới sắt leo qua, một hơi chạy đến khu B, cách thật xa đã nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ở ngoài cửa lầu một.
Tứ Bảo lập tức nhăn mặt nhíu mày, nói: “Không ổn, vẫn muộn một bước, làm sao bây giờ?”
Hồ Uy nhìn hai cảnh sát kia, nói: “Xông vào.”
Tứ Bảo kinh hãi, “Cứ như vậy xông vào?”
“Đúng vậy, chỉ cần Diệp Thiếu Dương và đám cảnh sát kia phát hiện ba nữ nhân đó, ta lập tức trở thành tội phạm giết người, như thế nào cũng vậy cả rồi, hiện tại quan trọng nhất, là đem Liệt Đầu cứu ra.”
“Ngươi... Muốn giết cảnh sát?”
Chưa đợi Hồ Uy mở miệng, Tứ Bảo lại nói: “Sư huynh, cảnh sát là tuyệt đối không thể động vào. Ngươi tuy đã có án mạng ở trên người, nhưng cảnh sát hiện tại chưa có chứng cớ, chỉ có thể dùng thủ đoạn thường quy để truy bắt ngươi, ngươi nếu giết những cảnh sát này, hậu quả liền khác rồi, sẽ chấn động cả nước...”
Hồ Uy nói: “Ngươi không cần nói, ta biết làm thế nào. Không gian dưới đó nhỏ, ngươi đi tác dụng không lớn, canh ở ngay đây đi, một khi có cảnh sát tiếp viện, lập tức cho ta biết.” Nói xong từ bên cạnh hướng về phòng bệnh khu B vu hồi đi tới.
“Sư huynh, cẩn thận đó.” Tứ Bảo hướng bóng lưng hắn thấp giọng nói, khóe miệng toát ra một tia mỉm cười.