“Là lục lôi phá Tà Thần!” Diệp Thiếu Dương hé miệng cười, hai tay lại lần nữa kết ấn, lôi thứ sáu... Yêu lôi!
Phong yêu chi lôi, chém giết Tà Thần!
Tờ linh phù này gọi là “Lục Lôi Phong Yêu Phù”, là thần phù Diệp Thiếu Dương mới nhất học được, hôm nay được ăn cả ngã về không, dùng hết pháp lực toàn thân thi triển ra, đoán rằng có thể xử được tên to con trước mặt này.
Chú ngữ niệm xong, kim ấn trên thần phù đột nhiên sáng lên, hóa thành sáu đạo thiên lôi màu sắc khác nhau, đánh về phía đầu Tà Thần, mỗi một đạo thiên lôi đánh ra, hình thần Tà Thần bị đánh nát một khối, hóa thành khói đặc.
“Ngao...” Hai tay Tà Thần ôm đầu, thống khổ kêu rên, không cần một giờ ba khắc, thân thể to lớn bị đánh tan tác.
Tà Thần là Hồ Uy thỉnh, trước mắt Tà Thần bị diệt, Hồ Uy làm bản tôn cũng chẳng tốt hơn là bao, cực kỳ chật vật nằm úp sấp ở trên mặt đất, hộc cả đống máu, nhưng cuối cùng vượt ở trước khi Tà Thần hình thần đều diệt bò dậy. Một tay kết bát quái ấn, vừa vỗ vừa kéo, đem yêu lực còn sót lại của Tà Thần kéo vào trong cơ thể của mình.
“Thần phù? Ngươi vậy mà biết dùng thần phù!” Hồ Uy cố hết sức đứng dậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn qua mềm nhũn, như bị người ta hướng trên đầu đập hai mươi viên gạch, không còn bộ dáng mới đầu hào khí ngút trời, dương dương tự đắc kia nữa.&Diệp Thiếu Dương hướng hắn bĩu bĩu môi, “Đừng nói thứ vô dụng, tới tiếp.”
Hồ Uy cực kỳ bất đắc dĩ mà lại oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, vung tay, đánh ra sáu tờ linh phù, ở không trung hóa thành sáu bộ xương khô, không ngừng khép mở miệng, hướng Diệp Thiếu Dương bay đến.
Bản thân Hồ Uy cũng phi thân đến, Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, Hồ Uy đi đến một nửa, đột nhiên lộn trở lại, xoay người hướng trên bậc thang chạy đi.
Diệp Thiếu Dương tùy tay ném ra một nắm đậu đồng, nện ở trên sáu bộ xương khô, lập tức hóa thành khói đen biến mất.
“Nhẹ nhàng như vậy xử lý xong rồi?” Tạ Vũ Tình có chút giật mình nói.
Diệp Thiếu Dương biết cô là chỉ sáu bộ xương khô vừa xong, nói: “Vốn ‘Hóa Cốt Phù’ đã là pháp thuật cấp thấp, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù tôi không ra tay, tôi cũng hoài nghi sáu bộ xương khô kia có thể bay đến trước mặt tôi hay không.”
Tạ Vũ Tình giật mình, nói: “Vậy cậu vì sao không đuổi theo hắn?”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, xoay người phun ra một ngụm máu.
Tạ Vũ Tình bị dọa không nhẹ, loáng cái đỡ lấy hắn, “Cậu bị thương rồi!”
“Nói nhảm, chị cho rằng Tà Thần kia dễ đối phó.” Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, hai mắt vô thần nhìn Tạ Vũ Tình, “Tôi không xong rồi, mau hô hấp nhân tạo cho tôi.”
“Cái này...” Tạ Vũ Tình nhìn miệng Diệp Thiếu Dương tràn đầy bọt máu, bắt đầu khó xử.
Diệp Thiếu Dương xem bộ dáng này của cô, trong lòng trộm cười, khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu điều tức, trong giây lát ngoài miệng truyền đến một loại cảm giác ấm áp, chấn động, mở mắt ra, nhìn thấy lông mi thật dài, cùng một đôi mắt to trong suốt của Tạ Vũ Tình, mặt dán mặt với mình.
Diệp Thiếu Dương chấn động há mồm, Tạ Vũ Tình liền mượn thế đem một hơi đưa vào trong miệng hắn.
Cô ấy thật sự làm hô hấp nhân tạo cho mình!
Một dòng điện từ trên người Diệp Thiếu Dương xẹt qua, cả người run lên, đẩy Tạ Vũ Tình ra, “Chị làm gì vậy!”
“Hô hấp nhân tạo cho cậu! Cậu nói mà!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, muốn nói với cô mình là nói giỡn, nhưng nghĩ nghĩ, sợ bị đánh chết, không dám nói, cúi đầu nói: “Tôi không sao rồi, tự mình điều tức đi.”
Tạ Vũ Tình ở một bên lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng hé miệng.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu điều tức, nhưng thế nào cũng tĩnh tâm không nổi. Nụ hôn đầu tiên của mình, cứ như vậy bị cướp đi... Không đúng, mình hình như từng bị thủy thi hôn một cái, cái đó rốt cuộc có tính là nụ hôn đầu tiên hay không?
Rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn là ở dưới sự trợ giúp của Băng Tâm Quyết mới miễn cưỡng tĩnh tâm, điều tức một chu thiên, khôi phục một chút tinh lực, đứng dậy nói với Tạ Vũ Tình: “Đi thôi.”
Dẫn trước đi đến đầu cầu thang, Tạ Vũ Tình đột nhiên ở phía sau hô tên của hắn một tiếng: “Diệp Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, giật mình nhìn cô.
Tạ Vũ Tình chùi chùi miệng, nói: “Chuyện vừa rồi, không được nhắc với bất luận kẻ nào, không được đi khoe ra, bằng không chị giết cậu!”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Đó sẽ không là nụ hôn đầu tiên của chị chứ?”
Tạ Vũ Tình đỏ mặt, quát: “Đương nhiên không phải, nụ hôn đầu tiên của chị từ trung học cơ sở đã không còn.”
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái, “Lợi hại, yên tâm đi tôi đã sớm quên rồi, không để trong lòng đâu.” Nói xong đẩy ra tấm đồng, đi lên.
Tạ Vũ Tình theo sát sau đó, trong lòng cô đơn một trận, một thanh âm ở đáy lòng nói: ngu ngốc, cậu trái lại phải để trong lòng đi chứ!
Trong phòng tạp vật, mấy cảnh sát, còn có mấy bác sĩ y tá vây xem nằm ngổn ngang ở trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, sắc mặt mỗi người biến thành màu đen, lập tức tùy tiện nhấc cổ tay một người, đem ngón cái dán lên.
“Bọn họ thế nào?” Thanh âm khẩn trương của Tạ Vũ Tình từ phía sau truyền đến.
“Quỷ khí nhập thể, không nghiêm trọng, uống bát nước phù là khỏi, chị đi hứng mấy chén nước tới đây, tôi vẽ bùa.”
Tạ Vũ Tình nhận lệnh đi ra ngoài, chờ cô bưng mấy chén nước tới, Diệp Thiếu Dương cũng vẽ xong vài tờ linh phù, đốt thành tro sau đó ngâm ở trong chén nước, cho một người uống hai ba ngụm.
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu như vậy không được, ở đây có nam cũng có nữ, cùng uống một chén nước không thích hợp.”
Diệp Thiếu Dương lúng túng nhìn cô, nói: “Có cái gì không thích hợp?”
“Thế này tương đương gián tiếp hôn môi.” Nói xong, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới tình huống của mình vừa xong, trên mặt có chút nóng lên.
Diệp Thiếu Dương không biết cô đang nghĩ cái gì, trợn mắt lên, “Chị lắm chuyện, một người một chén, cần mười mấy lá phù, không có tinh lực đó.”
Theo thứ tự cho những người ngất kia uống nước phù chú, đợi không đến mười phút, đoàn người lục tục tỉnh lại. Tạ Vũ Tình phân phối vài người, đem các bác sĩ y tá kia sơ tán, người còn lại vào tầng hầm ngầm điều tra lấy chứng cứ, chỉ để lại Kỳ Thần, hỏi hắn tình huống.
“Hồ Uy, Hồ Uy kia! Sau khi tiến vào không biết đã làm gì, toàn thân toát khí độc, đem chúng ta đều hun ngất đi, không biết đã xảy ra chuyện gì...”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau, sớm biết là thế này, Hồ Uy rốt cuộc vẫn không dám giết cảnh sát, để tránh ảnh hưởng tạo thành chấn động, chỉ dùng quỷ khí đem bọn họ làm ngất đi mà thôi.
Kỳ Thần lặp lại dò hỏi Diệp Thiếu Dương, xác định “khí độc” không lưu lại di chứng gì, mới yên lòng, hỏi Tạ Vũ Tình muốn bắt Hồ Uy hay không.
Tạ Vũ Tình dùng ánh mắt thăm dò nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại đã có chứng cứ hắn giết người, không bắt ngược lại sẽ khiến hắn hoài nghi, nhưng tiệm thuốc Đông y đó của hắn có quỷ thi và tiểu quỷ, tôi đi qua giết chết trước. Đi thôi, đưa tôi qua.”
Sau khi lên xe cảnh sát Tạ Vũ Tình lái, Diệp Thiếu Dương bảo cô đem xe lái về phía tiệm thuốc Đông y của Hồ Uy, sau đó khoanh chân ngồi ở trên ghế, bắt đầu điều tức.
Đường có chút xa, chờ xe chạy đến nơi, Diệp Thiếu Dương đã điều tức ba chu thiên, pháp lực cũng khôi phục hơn phân nửa.