Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 391: Chương 391: Chương 391: Xét nhà giết quỷ




Cửa tiệm thuốc Đông y “Dưỡng Nhân Đường” mở rộng, Diệp Thiếu Dương bảo cảnh sát còn lại gác bên ngoài, mình mang Tạ Vũ Tình đi vào sảnh cửa hàng, kẻ tên “Vương Lương” kia vẻ mặt không biết làm sao đứng ở sau quầy, nháy mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ngây ra một chút, lập tức chào đón, chắp tay chào, “Diệp tiên sinh, ngươi đã đến rồi, ngươi tới rồi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, “Ta tới hay không lại làm sao?”

“Hồ tiên sinh... Hồ Uy vừa mới đi rồi, đem đồ hữu dụng ôm hết đi rồi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình một cái, nói: “Tôi nói cái gì nhỉ, Hồ Uy bắt đầu rút rồi đó.”

Cảm giác xung quanh một phen, chưa phát hiện được hai tiểu quỷ thủ vệ kia, vì thế hỏi Vương Lương đi đâu rồi.

Ánh mắt Vương Lương lộ ra mất mát không che giấu được, nói: “Hắn đem hai tiểu quỷ đó mang đi rồi, không dẫn ta đi... Để ta ở đây thủ cửa hàng, nói hắn còn có thể trở về.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Hắn sẽ không trở lại nữa.”

“Ta biết, bằng không cũng sẽ không đem đồ mang hết đi.” Vương Lương thở dài, “Tiểu quỷ dễ mang, một lá phù có thể thu, ta lại là gánh nặng...”

Diệp Thiếu Dương mặt mang mỉm cười nhìn hắn: “Ngươi cái gì cũng đã biết, cần gì còn phải bán mạng cho hắn?”

Vương Lương sửng sốt, thấp giọng nói: “Diệp Thiên Sư, ta là đi theo ngươi mà...”

Diệp Thiếu Dương cười khẽ, “Ta từng cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không nắm lấy, đáng tiếc.”

Nói xong, không đợi Vương Lương phục hồi tinh thần lại, nâng tay phải, ngón cái ngón trỏ nhanh chóng cắm vào trong quỷ môn ấn đường hắn, hướng ra phía ngoài kéo, mạnh mẽ đem hồn phách kéo ra, tay trái tạo thành pháp quyết, vỗ xuống một chưởng, nhất thời hồn phi phách tán, hóa thành tinh phách.

Tạ Vũ Tình sửng sốt vài giây, mới hồi phục tinh thần. “Cậu... Cứ như vậy giết nó?”

“Làm sao vậy?”

Tạ Vũ Tình lẩm bẩm: “Cậu không phải sau khi bắt quỷ, sẽ luôn luôn siêu độ sao?”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Tôi tuy biết rõ hắn sẽ không hối cải, nhưng cũng coi như từng cho hắn một lần cơ hội sửa đổi, loại trợ Trụ vi ngược này, không đáng đồng tình.”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu, “Tôi hiểu, tôi cũng từng bắn chết phần tử phạm tội gian ác không hối cải.”

Diệp Thiếu Dương tự mình đi lầu trên lầu dưới trước một lần, sau đó đi tầng hầm ngầm, xác định không có bất cứ nguy hiểm nào, mới bảo Tạ Vũ Tình dẫn người điều tra lấy chứng cứ, sau đó Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn quay về nhà Trang Vũ Ninh.

“Vì sao cậu không cho chị nổ súng bắn chết Hồ Uy, lấy chứng cớ hiện có, hoàn toàn có thể chứng minh hắn là một tên tội phạm giết người.” Lúc lái xe, Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi.

Diệp Thiếu Dương liếc cô một cái, nói: “Chị cho rằng chị có thể bắn chết hắn?”

Tạ Vũ Tình há hốc mồm, “Súng lục bắn không chết hắn?”

“Không có ai súng lục bắn không chết, mấu chốt hắn sẽ không cho chị cơ hội bắn trúng hắn. Nhưng cái này không phải trọng điểm, mục đích tôi thả hắn đi, là muốn đem hắn tính cả người áo trắng một lưới bắt hết, lục soát sào huyệt hắn chăn nuôi ác linh.”

Diệp Thiếu Dương đem kế hoạch của mình, lai lịch Qua Qua, còn có hai sát tinh nọ của Thái Âm sơn đuổi bắt Qua Qua, tình huống phát sinh xung đột với mình nói ra một lần.

Tạ Vũ Tình nghe trợn mắt há hốc mồm, “Cho nên, cậu cố ý để Qua Qua chui vào trong cơ thể Liệt Đầu, là vì dụ dỗ hai con quỷ đó đi qua? Qua Qua... Sẽ có nguy hiểm hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Hạt châu kia, gọi là Âm Dương Ngọc, có thể hoàn toàn bảo hộ nó, chỉ cần nó không ra, bất luận kẻ nào cũng không cảm giác được nó tồn tại. Liệt Đầu kia không có chỉ số thông minh gì, hơn nữa lúc ấy mắt nó bị thương không nhìn thấy, chỉ cần Qua Qua ở trong bụng nó ngủ đông bất động, nó cũng sẽ không cảm giác được khác thường.”

Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, nói: “Vậy hai con quỷ lợi hại nọ cậu nói, làm sao tìm được nó?”

“Trên thân nó có chứa một loại hơi thở đặc thù, bản thân nó nói là có liên quan với từng ở lại Thái Âm sơn, loại hơi thở này trừ bọn Thái Âm sơn kia, không có ai cảm giác được.”

Tạ Vũ Tình nghe đến đó, trên cơ bản đã hiểu, chỉ là còn có một chút nghi vấn, nói: “Cậu muốn mượn đao giết người mà nói, nên kín đáo một chút chứ, cậu xác định hai con quỷ đó không theo dấu cậu, nếu chúng nó biết cậu hôm nay chiến đấu với Hồ Uy, khẳng định sẽ không tin tưởng các cậu là một hội.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không cần lo, Qua Qua nói cho tôi biết, phàm là quỷ Thái Âm sơn, đều là ngày nghỉ đêm ra, ban ngày không thể hành động, cho nên... chuyện buổi sáng hôm nay, chúng nó không biết.”

“Ồ, vậy... Kế tiếp làm sao?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, nói: “Chờ cơ hội, Hồ Uy biết cảnh sát đuổi bắt hắn, khẳng định không thể nán lại ở Thạch Thành, nhưng nguyên thần người áo trắng còn không có phục hồi như cũ, hắn sẽ không đi, tôi đang đợi Tứ Bảo bên kia trả lời tôi, phải vượt ở trước khi nguyên thần người áo trắng phục hồi như cũ tiến vào trung tâm trận pháp, đem nó tiêu diệt. Cho nên chị hiện tại cho dù phát hiện tung tích hắn, cũng không thể bắt hắn.

Dựa theo ý kiến của Tứ Bảo, chỉ có bản thân Hồ Uy có thể mở ra trận pháp kia, chị nếu bắt hắn, vậy chúng ta cũng chỉ có thể mắt thấy nguyên thần người áo trắng sống lại, đến lúc đó, muốn giết nó sẽ khó khăn, kế hoạch mượn đao giết người cũng không thể thực hiện được.”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn một cái nói: “Cho nên các cậu quyết đấu, là ở gần đây phải không?”

“Tám phần mười sẽ ở một hai ngày tới.” Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh núi ngoài cửa xe, “Tôi chờ được, Hồ Uy lại không chờ được.”

Tạ Vũ Tình không nói gì, không tự chủ được nhớ lại chuyển xảy ra ở tầng hầm ngầm bệnh viện tâm thần, cảm khái lắc lắc đầu, nói: “Thật không ngờ trên đời có kẻ tàn nhẫn như vậy, giết chết người yêu cùng con mình...”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn có thể ngay từ đầu đã không đem Lý Thu Nga coi là người yêu của mình, chỉ là lợi dụng cô ấy, đi tiến hành kế hoạch của bản thân, tự nhiên cũng không đem Liệt Đầu coi là con của mình. Điều hắn muốn, chỉ là tạo ra một trợ thủ trung thành với mình, hơn nữa tu vi cường đại.”

Tạ Vũ Tình nói: “Dứt bỏ Lý Thu Nga không nói, mặc kệ thế nào, Liệt Đầu cũng là con hắn mà, chị là nói từ trên huyết thống.”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi, nói: “Cho nên cặn bã như thế, không thể để hắn sống trên đời.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới, từng nghe tiểu quỷ Thất Bảo của Trang Vũ Ninh nói, Hồ Uy còn đem quỷ hồn Liệt Đầu đưa đi nhà cũ, nhốt trong quan tài, để nó cắn nuốt hồn phách tà linh khác, nhắm chừng cũng là một loại tu luyện, xem ra hắn vì tạo ra Liệt Đầu, cũng tận hết sức lực, không ngại mệt nhọc.

“Liệt Đầu kia, cũng rất đáng thương... Vừa sinh ra đã gặp vận mệnh như vậy.” Tạ Vũ Tình thở dài.

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, về thứ vận mệnh này, hắn không muốn nhiều lời.

Một lát sau, Tạ Vũ Tình lại nghiêng đầu nói: “Nhìn từ hôm nay đánh nhau, thực lực Hồ Uy... Hình như bất phân cao thấp với cậu?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi là không ngờ hắn mạnh như vậy, nhưng hắn ngay cả Tà Thần cũng thỉnh ra, cũng chỉ có như vậy nhỉ?”

“Tà Thần... Là cái gì?”

“Tà Thần chính là Tà Thần, thần cũng có tốt, có xấu. Như Hồ Uy loại người đó, tu hành chính thần khẳng định sẽ không phù hộ hắn, chỉ có thỉnh Tà Thần nhập vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.