“Cậu ngay cả Tà Thần... Cũng đánh được?” Tạ Vũ Tình giật mình nói, tuy không rõ cái gì là Tà Thần, nhưng lấy nhận biết của chính cô, đã được xưng là thần, khẳng định rất lợi hại.
“Thật sự khẳng định đánh không lại. Đây là Tà Thần nhập vào, có thể phát huy ra một phần mười lực lượng của Tà Thần đã không tệ rồi.”
Tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói: “Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, lấy pháp lực của Hồ Uy, muốn đem Tà Thần tiễn đi không dễ dàng, cho nên hắn mới đem mệnh hồn triệu ra, cùng nhau làm phép, tôi ngược lại không dự đoán được, hắn thế mà có ba con mệnh hồn.”
Xe lái đến cửa tiểu khu nhà Trang Vũ Ninh, điện thoại Diệp Thiếu Dương đột nhiên vang, cầm lên nhìn qua, là Mã Thừa gọi tới, lập tức nghĩ đến, khẳng định là có liên quan với Hồ Uy.
Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, Mã Thừa ở bên kia nói: “Hồ Uy hẹn tôi ngày mai gặp mặt, nói giúp tôi làm phép, bảo tôi chuẩn bị sẵn một nửa số tiền.”
Diệp Thiếu Dương hít một hơi, nói: “Gặp mặt ở nơi nào?”
“Hắn chưa nói, chỉ nói ngày mai cho tôi biết, ngày mai cậu đi cùng tôi chứ?”
“Tôi khẳng định đi. Ừm... Anh đem tiền chuẩn bị trước, yên tâm số tiền này hắn tuyệt đối không cầm đi được, tôi cam đoan.”
Mã Thừa ở đầu kia điện thoại cười cười, nói: “Làm giao dịch thôi, nếu số tiền này bị hắn cầm đi, tôi cũng không tìm cậu trả nữa, cậu rời khỏi cạnh tranh Tiểu Như với tôi, thế nào?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, thầm nghĩ thổ hào đúng là thổ hào, tiêu mấy trăm vạn chỉ vì mua một “tình địch” của hắn rời khỏi. “Cái kia, anh hiểu lầm rồi, tôi...”
“Nói giỡn với cậu thôi, cậu mặc sức theo đuổi, cạnh tranh công bằng.” Mã Thừa ngắt lời hắn, cười một tiếng, tắt điện thoại.
Ở dưới Tạ Vũ Tình dò hỏi, Diệp Thiếu Dương kể tình huống Mã Thừa thảo luận trong điện thoại, nói: “Xem ra Hồ Uy thật sự muốn rút rồi, đại khái là ở trước khi đi hung hăng kiếm một khoản, tính toán cho ngày sau.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu ngày mai phải đi? Chị nhìn không ra chuyện này có ý nghĩa gì, cậu lại không muốn bắt Hồ Uy ngay tại trận.”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ngày mai chị sẽ biết, cái này cũng là một vòng quan trọng trong kế hoạch của tôi.”
“Vậy chị làm thế nào?”
“Tiếp tục bắt Hồ Uy, chờ tin tức của tôi, đến lúc đó phối hợp tôi một phen.” Diệp Thiếu Dương mở cửa xe đi xuống, lại quay đầu nói: “Đúng rồi Vũ Tình tỷ...”
“Không được gọi tỷ!” Tạ Vũ Tình phản ứng rất khó chịu.
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn cô.
“Gọi tên của tôi là được, gọi thế già mất.” Tạ Vũ Tình có chút mất tự nhiên nhìn hắn một cái, “Còn có chuyện gì?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Bị chị hù dọa như vậy, quên rồi, tôi đi đây.”
Nói xong khoát tay, hướng cổng tiểu khu bước đi.
Tạ Vũ Tình ghé vào trên tay lái, một mực nhìn hắn đi xa, khe khẽ thở dài, thầm nghĩ mình rốt cuộc... Đây là làm sao vậy?
Diệp Thiếu Dương chưa đợi đi đến dưới lầu, di động lại vang, cầm lên nhìn, là lão Quách gọi tới, vội vàng tiếp.
Lão Quách đầu tiên là hỏi hắn ở chỗ nào, sau khi xác nhận hắn hiện tại không có việc gì, bảo hắn mau chóng đến cửa hàng của mình một chuyến.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hỏi: “Đã có chuyện gì?”
“Có người đường xa mà đến, muốn gặp đệ.” Thanh âm lão Quách nghe ra mang theo sự vui vẻ.
“Đường xa mà đến? Ai?”
“Hắc hắc, đệ đến là biết, mau qua đây đi.” Nói xong trực tiếp dập điện thoại.
Còn rất thần bí. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người chạy về, đến cửa tiểu khu, xe Tạ Vũ Tình đã không còn đó, không khỏi thở dài, ở trong lòng mắng lão Quách không nói, cho dù gọi điện thoại tới sớm năm phút đồng hồ cũng tốt, mình có thể quá giang xe cô ấy đi qua, tiết kiệm tiền xe, từ đây bắt xe đến cửa tiệm của hắn cần hơn hai mươi đồng đó.
Ôm tâm tình đau đớn, Diệp Thiếu Dương bắt một cái xe taxi, tới tiệm quan tài của lão Quách.
Trên cổ lão Quách quấn một vòng băng gạc, ngồi ở trong sảnh, đang gấp người giấy.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn, đầu lông mày đã nhíu, hỏi: “Sao huynh nhanh như vậy đã xuất viện?”
“Không có việc gì to tát, nán lại đó mãi làm gì, những thứ này không ai làm, tẩu tử của đệ lại không biết.”
Diệp Thiếu Dương giận hắn không cố gắng, nói: “Cửa hàng của huynh đóng hai ngày, sẽ chết sao.”
Lão Quách trợn trắng mắt, “Sẽ không chết, sẽ kiếm ít đi rất nhiều tiền.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Huynh khai quang một lần, có thể kiếm không ít tiền, gần đây xem phong thuỷ cho Mã gia cũng không kiếm ít nhỉ, còn liều mạng như vậy làm gì!”
“Nói lời này, tiền nhiều cũng sẽ không đau tay, có tiền không kiếm, nghĩ tới thôi là đau thịt.” Lão Quách nghển cổ, hướng bên trong hô, “Này, ê, bột giấy đánh xong chưa!”
“Đến đây đến đây!” Một tiểu tử mặc quần áo lao động, trong lòng ôm một hộp bột giấy từ trong sân chạy ra, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, kiềm chế không được kích động hô: “Nhị sư huynh!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn kỹ, ngây ra ngay tại chỗ.
“Đệch! Vĩ Kiệt, sao đệ tới đây!”
Tên nhóc này là Mao Sơn ngoại môn đệ tử La Vĩ Kiệt! Tuổi không lớn, nhưng đạo pháp xuất chúng, tuy không phải nội môn đệ tử, nhưng Thanh Vân Tử cũng dạy một số pháp thuật hơi cao minh chút cho hắn, đối với hắn tương đối coi trọng.
Bởi vì tuổi gần nhau, Diệp Thiếu Dương lúc ở trên núi, quan hệ với hắn không tồi, cũng âm thầm dạy hắn một số nội môn pháp thuật.
La Vĩ Kiệt cười hắc hắc, “Sư phụ bảo đệ tới tìm huynh, vừa nghe Quách sư huynh nói sự tích sau khi huynh xuống núi, nhị sư huynh hiện tại đúng là vẻ vang vô hạn nha! Tiểu đệ rất hâm mộ.”
Diệp Thiếu Dương thấy hắn một bộ quần áo lao động dính đầy bột giấy, chần chờ nói: “Đệ sao...”
La Vĩ Kiệt hiểu ý, “Ồ, đệ ở đây cũng không có việc gì, liền giúp Quách sư huynh làm chút việc.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì nhìn lão Quách một cái, “Sư huynh thật giỏi nha, vừa gặp mặt đã bảo người ta làm cu li.”
“Khụ khụ, đều là người trong nhà, ta không phải tiết kiệm tiền thuê người sao, bọn đệ cứ tán gẫu đi.” Lão Quách đỏ mặt, vùi đầu tiếp tục làm việc.
Diệp Thiếu Dương đem La Vĩ Kiệt kéo đến trong sân, ngồi xuống ghế, hỏi: “Sư phụ bảo đệ tìm ta làm gì?”
La Vĩ Kiệt mở ra ba lô, lấy ra một cái bọc vải, giao cho Diệp Thiếu Dương.”Sư phụ bảo đệ đem món đồ này tặng cho huynh.”
Diệp Thiếu Dương ôm tâm tình thấp thỏm, mở bao vải, từ bên trong lấy ra một lá cờ gấm màu đỏ, mở ra nhìn, cờ gấm là hình tam giác, viền vàng, ở giữa dùng hai đường vàng tím, xen kẽ may ra một cái đồ án Thái Cực song ngư.
“Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ!” Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt mềm mại trơn nhẵn của cờ gấm, địa vị thứ này ở Mao Sơn tông, tuy so ra kém ba đại linh bảo, nhưng coi như là một món bảo bối khó có được.
Từng nghe sư phụ nói, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ này là Thiên Tàm Tuyết Ti dệt thành, nước vào không ướt, lửa đốt không hủy, sau khi dùng phù chú kích hoạt, có thể phóng ra Thiên Phong Lôi Hỏa, đối với tất cả quỷ yêu tà linh đều có tính sát thương rất lớn.
“Sư phụ, vì sao muốn đưa ta món đồ này?”
La Vĩ Kiệt lắc đầu, “Cái này đệ cũng không biết, sư phụ bảo đệ đem nó đưa tới cho huynh, chưa nói nguyên nhân.”