Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 393: Chương 393: Chương 393: Thiên địa hỗn độn




Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới, nếu Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ phối hợp Lục Lôi Phong Yêu Phù mình vừa học được sử dụng, uy lực vô cùng có khả năng gia tăng mấy lần. Sư phụ chẳng lẽ là biết một điểm này, mới cố ý đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ đưa cho mình?

Còn có, lão cố tình ở lúc mình tính quyết chiến, đưa Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ cho mình, chẳng lẽ mọi thứ mình làm ở Thạch Thành, đều bị lão già thối đó đặt trong mắt?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi La Vĩ Kiệt, “Lão già kia gần đây xuống núi không?”

La Vĩ Kiệt gãi gãi đầu nói: “Sư phụ vẫn luôn không ở trên núi, ai cũng không biết ông đi đâu, gần đây mới về núi, lập tức triệu đệ đi qua, bảo đệ mang đồ tới cho huynh.”

Một mực không ở trên núi... Chẳng lẽ thực ở Thạch Thành, vậy vì sao không đến tìm mình?

Diệp Thiếu Dương cảm thấy mặc kệ nói như thế nào, lão già thối đó không đáng tin một chút nào, đột nhiên nhìn thấy Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ trong tay, ừm, chuyện này làm coi như thông qua, coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sư phụ nói cái gì không?”

“Sư phụ nói, con anh sát năm đó từng hại huynh xuất hiện, thứ này là vì huynh mà sinh, còn cần huynh trở về xử lý, diệt nó.”

“Cái gì, anh sát xuất hiện rồi!” Diệp Thiếu Dương chấn động không thôi, con anh sát đó bị sư phụ không cẩn thận để chạy mất... Ngủ đông dài tới mười mấy năm, rốt cuộc xuất hiện rồi?

Nó đã dám xuất hiện, nói rõ nhất định là tu vi đại thành, cảm giác bản thân có thể gây họa nhân gian. Súc sơn dưỡng hổ, hổ đại thương nhân, kẻ này sợ là khó đối phó.

“Này này, nhị sư huynh, sư phụ còn có một câu, muốn nghe không?”

“Mau lên đừng dài dòng nữa!” Diệp Thiếu Dương trách mắng, gần đây những người này đều là có chuyện gì vậy, nói chuyện đều thích tạo sự tò mò cho người ta.

La Vĩ Kiệt thẳng lưng lên, đằng hắng cổ họng, làm bộ làm tịch nói: “Diệp Thiếu Dương tiếp pháp chỉ...”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cái gọi là “pháp chỉ”, chính là Mao Sơn chưởng môn nhân có lời cực kỳ quan trọng, muốn nói với đệ tử nào đó, người trung gian khi truyền lời, phải không sai một chữ nói ra, người nhận pháp chỉ ở lúc nghe, như chưởng môn nhân đích thân tới, phải cung kính quỳ xuống tiếp chỉ, điểm này có chút giống thánh chỉ thời cổ đại.

La Vĩ Kiệt thẳng sống lưng, chờ Diệp Thiếu Dương quỳ xuống lĩnh chỉ, kết quả Diệp Thiếu Dương vỗ một phát lên đầu hắn, “Nói mau!”

La Vĩ Kiệt sửng sốt, ngập ngừng nói: “Nhị sư huynh, quy củ này...”

“Ở chỗ ta không có quy củ!” Diệp Thiếu Dương cực kỳ mất kiên nhẫn, “Lão già đó nói chuyện với ta, ta còn phải quỳ nghe, ngươi nghĩ nhiều quá đó!”

La Vĩ Kiệt cạn lời, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương là nội môn đệ tử duy nhất, tương lai là sẽ làm chưởng môn nhân, không dám đắc tội, dù sao phá hư quy củ là hắn, đến lúc đó lại không đến trên đầu mình nhỉ, vì thế nói: “Diệp Thiếu Dương tiểu vương bát đản ngươi nghe, thiên địa hỗn độn, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, âm dương hóa kính, thiên địa tác phù, khả thu hỗn độn...”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen, đợi một lúc thấy La Vĩ Kiệt không hé răng, nói: “Hết rồi?”

La Vĩ Kiệt gật gật đầu, “Chỉ một câu này.”

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên ghế, lẩm bẩm lại câu nói sư phụ chuyển cho mình, ngay từ đầu căn bản không biết có ý tứ gì, về sau dần dần nghĩ đến, “Bất sinh bất diệt, bất cấu không tịnh” hai câu này, rất giống hình dung của Tứ Bảo đối với người áo trắng, trong lòng đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ, sư phụ biết mình không tra được thân phận người áo trắng, cho nên cho cái nhắc nhở?

Về phần câu kia “Âm dương hóa kính, thiên địa tác phù, khả thu hỗn độn”, chẳng lẽ nói là biện pháp đối phó nó? Âm dương hóa kính, đại khái chỉ chính là âm dương kính, về phần thiên địa hóa phù, lại là cái quỷ gì?

“Tiểu sư đệ, đây là yết ngữ?” Lão Quách tựa vào ngoài cửa sân, ngưng trọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Thanh Vân Tử hiển nhiên là muốn nói cho mình chân tướng, nhưng lại lo lắng tiết lộ thiên cơ, cho nên không dám nói thẳng, mới dùng vài câu tương đối “yết ngữ” mịt mờ, một điểm này, Diệp Thiếu Dương thật ra có thể lý giải, cái này không phải cố giả thần giả quỷ:

Đạo gia có một từ gọi là “kiếp số”, cho rằng con người gặp nguy nan, đều là kiếp số, có kiếp số cho phép quý nhân giúp đỡ, nhưng không thể làm thay, có kiếp số thì chỉ có thể một mình đi thừa nhận, về phần có thể chống đỡ qua hay không, tất cả trông vào tạo hóa và cố gắng của bản thân.

Thanh Vân Tử mười năm gần đây luôn luôn nghiên cứu “diễn giải thiên cơ”, có thể thôi diễn đến kiếp số người nào đó trải qua, là có thể giúp hay là không thể giúp, có thể giúp thì giúp, không thể giúp, ngay cả nhắc nhở một câu cũng tính là tiết lộ thiên cơ, bản thân sẽ lọt vào trời phạt.

Thật sự muốn giúp mà nói, chỉ có thể lựa chọn một ít yết ngữ hoặc câu đố đưa cho đối phương, đối phương có thể ngộ ra cũng là cơ duyên, ngộ không được vậy tự nhận xui xẻo. Từ cổ chí kim tông sư đại năng, ở lúc bói toán xem bói cho người khác đều là làm như vậy.

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mình đang làm chuyện này, nhìn như là giúp Trang Vũ Ninh, thật ra cũng là kiếp số trong số mệnh của mình.

Lại lần nữa cẩn thận nhấm nuốt lời Thanh Vân Tử nói, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện, mấy câu nói ngắn ngủn, từ “hỗn độn” này dùng hai lần, nghĩ hẳn nhất định là từ mấu chốt, nhưng suy nghĩ hồi lâu, thật sự không biết diễn giải như thế nào, lại nghĩ đến tối Tứ Bảo sẽ tìm mình đi giếng mỏ nhìn trộm người áo trắng, đến lúc đó kết hợp yết ngữ Thanh Vân Tử cho, cẩn thận quan sát một phen, có lẽ sẽ có phát hiện, vì thế tạm thời không đi nghĩ nữa.

Trái lại Thanh Vân Tử nhắc tới chuyện anh sát tái hiện, ở trong lòng hắn quấy lên gợn sóng thật lớn, nên đến rốt cuộc vẫn đã đến, xem ra chờ mình kết thúc chuyện bên này, còn phải về quê một chuyến, đi đối phó anh sát chết tiệt mười mấy năm trước. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình có thể sống qua một kiếp này.

Mười mấy năm chưa từng trở về... Nghĩ đến về nhà, trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt trào ra một sự chờ mong, càng nhiều vẫn là thổn thức. Mình... Nào còn có nhà.

Buổi tối, lão Quách mời khách, sư huynh đệ ba người cùng nhau ăn bữa cơm, Diệp Thiếu Dương biết buổi tối có hành động, không dám uống rượu, nhưng tán gẫu với La Vĩ Kiệt rất vui vẻ.

Trong bữa ăn, La Vĩ Kiệt hướng Diệp Thiếu Dương biểu đạt ra ý tứ muốn học mấy chiêu pháp thuật mới, dựa theo quy củ hắn không phải nội môn đệ tử, không có tư cách tu luyện nội môn pháp thuật.

Nhưng Diệp Thiếu Dương xưa nay không phải người giữ quy củ, lại xem ở trên phần hắn từ thật xa chạy tới truyền tin cho mình, dạy hắn mấy chiêu, La Vĩ Kiệt rất vui vẻ.

Cơm nước xong, La Vĩ Kiệt nói cho Diệp Thiếu Dương, mình ngày mai phải về. Đây là quy củ tông môn, ngoại môn đệ tử chưa xuất sư, không thể xuống núi quá ba ngày. Truyền tin cũng không ngoại lệ.

Diệp Thiếu Dương cũng hiểu, cho nên không giữ hắn lại, nói với hắn: “Buổi tối hôm nay, ta còn có việc cần làm, đệ buổi tối ở lại đây, hảo hảo tâm sự với Quách sư huynh đi.”

Lão Quách lập tức hưng phấn nói: “Đi, Vĩ Kiệt sư đệ, đêm nay sư huynh dẫn ngươi chơi thật vui...”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói có chút đáng khinh, vội vàng nói: “Người ta còn nhỏ, huynh đừng dẫn hắn làm bậy, đừng làm hỏng người ta.”

Lão Quách liên tục nói sẽ không.

Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ về tới tiệm quan tài, cáo từ rời đi, La Vĩ Kiệt đột nhiên ở phía sau gọi hắn một tiếng: “Nhị sư huynh, sư phụ còn có một câu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.