Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ đến còn có chuyện gì quan trọng, vội nói: “Nói mau.”
La Vĩ Kiệt nói: “Sư phụ hỏi huynh xuống núi lâu như vậy, nhớ ông ấy không, ông là dùng ngữ khí nói giỡn để hỏi, nhưng đệ thấy, lão nhân gia rất nhớ huynh.”
Diệp Thiếu Dương ngây ra ngay tại chỗ, mũi cay cay một phen, lấy lại bình tĩnh, nói: “Nói cho lão bất tử đó, bảo lão đừng vội chết, chờ ta tìm được đồ tức phụ (vợ của đồ đệ) cho lão, trở về dưỡng lão cho ông ta.” Nói xong khoát tay, không quay đầu lại đi về phía đầu đường.
Bởi vì đem Qua Qua đưa đến chỗ Hồ Uy, không cần lo lắng lại bị hai ác quỷ Thái Âm sơn kia theo dõi nữa, Diệp Thiếu Dương về tới biệt thự nhà Trang Vũ Ninh.
Chỉ có lầu ba còn sáng đèn, Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, xa xa nhìn Trang Vũ Ninh mặc quần áo ngủ màu hồng, ngồi ở trước đàn dương cầm tự đánh tự hát, Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nghe, một khúc chấm dứt mới đi lên.
Trang Vũ Ninh nhìn thấy hắn, mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy, “Thiếu Dương ca, anh đã trở lại!”
Đột nhiên nhìn thấy hai bên áo hắn có băng gạc lộ ra, là trước đó lục soát xong tiệm thuốc Đông y của Hồ Uy, trên đường trở về, Tạ Vũ Tình kiên trì dẫn hắn đến phòng khám, tiến hành tiêu độc băng bó đối với vết thương bả vai, nửa ngày vẫn chưa tháo xuống.&“Anh bị thương!” Trang Vũ Ninh bước nhanh chạy tới, muốn kiểm tra vết thương của hắn.
“Chút thương thế thôi, đã không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ.
“Vậy em đỡ anh đi sô pha ngồi chút.” Nói xong, không phân trần đỡ Diệp Thiếu Dương đến trên sô pha ngồi xuống, lại đi rót nước cho hắn, làm Diệp Thiếu Dương rất xấu hổ, thầm nghĩ hai ta rốt cuộc là ai là cố chủ, sao tựa như trái ngược?
“Cha em quen ngủ sớm, đã ngủ rồi, cần đi đem ông ấy gọi dậy không?” Trang Vũ Ninh bưng một chén nước tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói.
“Không cần, anh chỉ nói sơ qua với em một chút tình huống.” Diệp Thiếu Dương chưa nói cho cô quá nhiều, chỉ nói rõ ngày mai muốn đi gặp Hồ Uy, làm một cái kết thúc.
Cuối cùng nói: “Ngày mai là tết quỷ, Hồ Uy khẳng định sẽ giúp người áo trắng hoàn thành nguyên thần quy vị, sau đó hắn nhất định sẽ theo người áo trắng đi, ẩn nấp đi.
Hắn biết nơi này có trận pháp, hơn nữa cảnh sát cũng đang đuổi bắt hắn, lấy loại tính cách cẩn thận đó của hắn, nhắm chừng ở trước khi rời đi sẽ không tìm đến cha con bọn em làm phiền, muốn báo thù cũng là chờ tương lai sau khi ổn định, cho nên chỉ cần hai người ngày mai thành thật ở lại nhà, là không có việc gì.”
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương như cũ, nói: “Nhưng anh muốn đi quyết đấu với hắn, sẽ có nguy hiểm không?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Nguy hiểm đương nhiên là có, Hồ Uy không phải ăn chay, người áo trắng kia cũng không phải ăn chay, còn có nhiều ác linh như vậy...”
Trang Vũ Ninh nghe xong, vẻ mặt càng thêm khẩn trương, trầm mặc một hồi, nói: “Nếu em và cha mai danh ẩn tích, đến một địa phương nhỏ sinh sống, Hồ Uy sẽ sẽ không tha cho em và cha?”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sao em sẽ có loại ý nghĩ này?”
Trang Vũ Ninh cúi đầu, lẩm bẩm: “Em không muốn anh đi liều mạng với hắn, nhỡ đâu anh có chuyện gì, em...”
Diệp Thiếu Dương cười cười, an ủi: “Yên tâm đi, anh đã thiết kế sẵn hết rồi, hẳn là không có gì ngoài ý muốn, hơn nữa sự việc phát triển đến bây giờ, đã sớm không phải chuyện của một mình em, cho dù em không thuê anh, anh cũng tất nhiên muốn giết hắn, cho nên, cho dù anh thực có chuyện gì, em cũng không cần cảm thấy áy náy.”
“Em chỉ là, lo lắng anh xảy ra chuyện...” Trang Vũ Ninh ngẩng đầu, trong mắt thế mà lại đầy nước mắt.
Diệp Thiếu Dương giật mình, nghĩ đến Trang Vũ Ninh bình thường nhìn qua trưởng thành hơn nhiều tuổi thực tế của cô, nhưng trong lòng dù sao vẫn là cô gái tuổi hoa, cảm tình tương đối tinh tế, nhưng... Cô ấy lo lắng cho mình như vậy làm gì?
“Đúng rồi, em bao giờ thi đấu?” Diệp Thiếu Dương vội vàng đổi đề tài.
“Vốn là nửa tháng sau, nhưng vì tivi giai đoạn này còn có vấn đề nhà tài trợ, đổi đến ngày kia. Cho nên em buổi tối mới sẽ luyện thêm.” Mắt Trang Vũ Ninh đột nhiên sáng lên, “Thiếu Dương ca, hôm thi đấu anh nhất định phải đi hiện trường cổ vũ cho em, em ở chỗ người thân bạn bè hàng ghế phía trước giữ vị trí cho anh.”
Diệp Thiếu Dương vốn định nói không chết thì sẽ đi, sợ cô lo lắng, gật gật đầu nói: “Trước ngày kia, sự tình khẳng định kết thúc, anh nhất định đi.”
Diệp Thiếu Dương không muốn ảnh hưởng cô tập hát, tùy tiện hàn huyên vài câu, liền trở lại phòng mình, tắm rửa đổi bộ quần áo, nghe tiếng ca từ trong khe cửa bay vào, lẳng lặng nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trải qua khoảng thời gian này ở chung, hắn đã sớm thay đổi cái nhìn lúc ban đầu đối với Trang Vũ Ninh, biết cô là một cô gái tốt, ca hát không phải vì truy danh trục lợi, chỉ là vì thích ca hát.
Ở trên giường nằm khoảng nửa giờ, cửa sổ kéo của căn phòng bị người ta kéo ra, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, Tứ Bảo đang từ cửa sổ bò vào, hướng mình cười.
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, nhíu mày nói: “Ngươi vì sao luôn leo cửa sổ tiến vào?”
“Thói quen... Phi phi, đi cửa sổ tiện.”
“Nhìn qua ngươi chính là kẻ lâu năm trong nghề.”
Tứ Bảo sau khi tiến vào, chưa đợi mở miệng, lập tức nghe được tiếng đàn và tiếng hát ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ mặt mê đắm, nghe một hồi, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Ta xem như fan của Vũ Vũ, xong lần này, có thể đi tìm cô ấy xin kí tên hay không?”
“Đêm hôm, ngươi trèo cửa sổ vào nhà người ta xin kí tên?” Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Đừng nói nhảm nữa, tình huống ngươi bên kia thế nào?”
“Hồ Uy đem dùng toàn bộ vàng lỏng rồi, tết quỷ ngày mai, chính ngọ mười hai giờ, âm cực phản dương, thời điểm quỷ khí tràn đầy nhất, người áo trắng có hi vọng nguyên thần quy vị.”
Nói đến đây, Tứ Bảo nhất quán hi hi ha ha, thoạt nhìn không tim không phổi, trên mặt cũng toát ra biểu cảm lo lắng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Ta hôm nay lại đi khu vực khai thác mỏ, người áo trắng nguyên thần quy vị, là chuyện ván đã đóng thuyền, kẻ này quá mạnh, ta lo lắng chúng ta không phải đối thủ.”
Diệp Thiếu Dương ra vẻ thoải mái cười cười, “Đừng quên, chúng ta còn có hai trợ thủ.”
“Nhỡ đâu chúng nó không hiện ra, hoặc là có biến cố gì thì sao?”
“Tạm thời đừng cân nhắc nhiều như vậy.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, “Ngươi mang ta đi khu vực khai thác mỏ xem trước, chín giờ hơn rồi, mấy giờ nữa chính là tết quỷ, thời gian của chúng ta không nhiều.”
Tứ Bảo không nói gì, ngồi xuống đất, bày ra tư thế ngồi thiền, miệng không ngừng niệm chú, đại khái qua khoảng nửa phút đồng hồ, hắn nhíu mày, một tia sáng màu đỏ từ chỗ ấn đường chậm rãi chảy ra, dần dần mở rộng, sau đó biến mất.
Vài giây sau, Diệp Thiếu Dương cảm giác sau tai mình có người thổi gió, nhìn lại cái gì cũng không có, cười nhẹ, biết là nguyên thần Tứ Bảo đang thúc giục mình mau mau làm phép.
Nguyên thần xuất khiếu, không giống hồn phách ly thể, là sau khi pháp sư pháp lực đạt tới trình độ nhất định, có thể thông qua làm phép, từ trong ba hồn bảy vía lấy ra hồn lực nguyên thần, rời khỏi thân thể của mình, như hồn phách di động khắp nơi, nhưng lại không phải hồn phách.