Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 395: Chương 395: Chương 395: Tường huyết hồn




Nguyên thần là hồn phách chi tinh, không có bất cứ tu vi gì, trừ đi lại, hầu như chuyện gì cũng không làm được, cũng không có ai có thể thấy hoặc cảm giác được.

Diệp Thiếu Dương chưa mở thiên nhãn, cho nên ngay cả hắn cũng không nhìn thấy nguyên thần, nhưng nghĩ đến nguyên thần của Tứ Bảo lại có thể dẫn luồng thành gió, thổi về phía mình, nói rõ pháp lực của hắn cũng coi như không tệ.

Lập tức nằm ở trên giường, niệm một lần Phân Thân Chú, tay phải bấm ngón tay, nhấn một cái ở trên ấn đường, một luồng khí tím bị ngón tay kéo chậm rãi chảy ra...

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình đang chậm rãi nằm xuống, vẻ mặt an tường, như đang ngủ.

Tứ Bảo xuất hiện ở trước mặt, trợn mắt cứng lưỡi nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi sao có thể tự đem nguyên thần của mình lấy ra?”

“Ta để lại một chút thần thức ở trong thân thể.”

“Trâu bò, mau đi thôi.” Tứ Bảo xoay người bay ra bên ngoài, trong miệng oán giận nói: “Ngươi cũng thật đủ chậm, pháp lực của ta chỉ có thể duy trì ra khỏi vỏ một giờ, đừng chơi ta.”

Diệp Thiếu Dương bất mãn nói: “Ta còn muốn đi WC, sợ ngươi nhìn lén mới chưa đi, đợi lúc nguyên thần về cơ thể, tuyệt đối đừng có tiểu ra quần.”

Hai người trực tiếp xuyên tường bay ra ngoài, Tứ Bảo ở phía trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát sau, lấy thân thể nguyên thần hướng khu vực khai thác mỏ bỏ hoang bay đi.

Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi chuyện hôm nay đấu pháp với Hồ Uy, biết được lúc ấy Tứ Bảo một mực nán lại ở bên ngoài, canh chừng cho Hồ Uy, miễn cho hắn bị cảnh sát tiếp viện chặn ở bên dưới, thế mới biết hắn vì sao không tham gia chiến đấu.

“Liệt Đầu đâu, tìm được Hồ Uy cưa?” Diệp Thiếu Dương vừa bay vừa hỏi.

Thấy Tứ Bảo gật đầu, lại hỏi hắn: “Hồ Uy chưa phát hiện Qua Qua ở trong cơ thể Liệt Đầu chứ?”

Tứ Bảo lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương yên lòng, nhíu mày nói: “Ngươi sao một mực không mở miệng?”

Tứ Bảo há mồm, rất đuối nói: “Ngươi đừng có dẫn ta nói chuyện mãi, pháp lực ta không đủ... Nguyên thần lúc ngự phong không thể nói chuyện được nhiều lắm...”

“Ồ, như vậy.” Diệp Thiếu Dương như không có việc gì vừa bay, vừa hát một bài gần đây thường xuyên nghe được: “Em cười anh là phù khoa đi, khoa trương chỉ vì ta rất sợ...”

Tứ Bảo khóc không ra nước mắt, người so với người, tức chết người ta.

Ở dưới Tứ Bảo dẫn dắt tới một vùng núi, hai người không bay nữa, đáp xuống đường lên núi, bước nhanh hành tẩu.

Không đến mười phút đồng hồ, tới một chỗ bồn địa trong núi, trên vách núi phía trước vậy mà lại có một cái hang xây dựng từ xi măng, cửa hang nghiêng bốn mươi lăm độ xuống phía dưới, có một cái cầu thang làm từ xi măng không ngừng kéo dài xuống.

“Đây là Hồ Uy làm?” Diệp Thiếu Dương giật mình nói.

“Hồ Uy không có bút tích lớn như vậy, cũng sẽ không phô trương như vậy.” Tứ Bảo đáp, “Đây từng là một cái hầm mỏ tư nhân nhỏ, đã bỏ hoang gần hai mươi năm rồi, ngay cả thôn phụ cận nơi đây cũng dời đi rồi, hiếm thấy dấu chân người, căn bản không có ai sẽ đến.”

Khi nói chuyện, hai người dọc theo bậc thang hướng phía dưới đi khoảng ba mươi mét, phía dưới là một bức tường xi măng đổ bê-tông, Diệp Thiếu Dương đoán, cái này đại khái là dùng để phong tỏa giếng mỏ, nhưng nơi sát phía trên bên phải, có một chỗ hổng một mét vuông.

“Ta và Hồ Uy, mỗi lần đều là từ đây đi vào.” Tứ Bảo nói xong, nguyên thần trực tiếp xuyên qua tường vây, đi vào.

Diệp Thiếu Dương cũng đi vào theo.

Phía dưới giếng mỏ một mảng tối đen, nhưng đặc điểm lớn nhất của nguyên thần, chính là có thể dùng hồn lực nhìn bóng tối, cho nên cũng tiết kiệm được phiền toái chiếu sáng.

Diệp Thiếu Dương là lần đầu tiên tới giếng mỏ, quay đầu nhìn xung quanh, nhắm chừng là bởi chứa than đá, vách bốn phía đều là màu đen, dùng lưới sắt mắt cáo và rào cố định, trên mặt đất phân tán một ít đồ dùng của mỏ than, quá nửa đã mục nát hoặc rỉ sắt, nhìn qua đã nhiều năm không có ai chạm vào.

Ven đường có rất nhiều cửa chắn gió hai hướng, khi hai người xuyên qua một cái cửa chắn gió, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt màu xanh lục, đầu lệch qua một bên, bên trên cắm đầy mảnh thủy tinh, rậm rạp, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Trong tay cương thi cầm một con chuột đang sống sờ sờ, đưa vào trong cái mồm răng chó đan xen, ‘Rốp rốp’ bắt đầu ăn, trong mồm đầy máu.

“Cương thi.” Tứ Bảo nhìn thoáng qua nói, “Đi thôi, nó không nhìn thấy chúng ta đâu.”

Diệp Thiếu Dương dừng lại, nói: “Không được, thằng cha này là không tìm thấy người để ăn, mới ăn chuột, giữ lại là tai họa, phải đem nó thu thập.”

Tứ Bảo nói: “Ta cũng muốn thu thập nó, nhưng ta hiện tại là nguyên thần, không có cách nào xử lý nó cả.”

“Biện pháp, vẫn là có.” Diệp Thiếu Dương bay tới trước mặt cương thi, tay trái niêm hoa thành chỉ, dùng tay phải nâng, bày ra thức mở đầu một pháp thuật cơ sở nhất của đạo gia, trong miệng niệm tụng chú ngữ, từng luồng khí tím từ giữa ngón trỏ ngón giữa tay trái lan tràn ra, quanh quẩn ở trên đỉnh đầu cương thi, chậm rãi hình thành một cái Thái Cực song ngư đồ.

Tứ Bảo xem mà trợn mắt há hốc mồm.

Cương thi ngay từ đầu chưa cảm giác được nguy hiểm, còn đang há mồm nhai nuốt, hưởng thụ mỹ vị từ con chuột, chờ ý thức được không đúng, muốn chạy đã muộn, song ngư đồ ép đến, che kín mặt, hai con mắt cá của cương thi, dẫn một luồng khí tím đều tiến vào trong một cái lỗ mũi của cương thi.

Cương thi chưa có phản ứng gì kịch liệt, chỉ là như động kinh run lên vài cái, ngã vật xuống đất, hóa thành một vũng thi thủy màu xanh lục.

“Đệch, nguyên thần cũng có thể giết cương thi, Diệp Thiếu Dương ngươi trâu bò!”

“Thế này tính là gì, Mao Sơn thuật tu luyện đến mức tận cùng, nhìn ngươi một cái ngươi sẽ chết.”

Tứ Bảo giật mình, “Thật hay giả?”

“Giả, đi nhanh đi.” Diệp Thiếu Dương lười dong dài, làm chính sự quan trọng hơn.

Sâu trong giếng mỏ có rất nhiều lối rẽ, Tứ Bảo dẫn Diệp Thiếu Dương đi loạn một lúc, ngay thời điểm Diệp Thiếu Dương ngay cả phương hướng cũng sắp không rõ, đường phía trước chia làm hai cái trái phải, lấy hình cung hướng ra ngoài kéo dài, ở giữa là một cái kiến trúc hình tròn dùng đá xây thành, tường ngoài rất bóng loáng, tỏa ra một loại ánh sáng màu đỏ sậm.

“Chính là cái này, đây là một bức tường hình vòng tròn, Hồ Uy dùng hai năm thời gian tạo ra, trong đó chính là sào huyệt của hắn, trận pháp cho người áo trắng rèn luyện nguyên thần cũng ở bên trong này.”

Tứ Bảo vừa dứt lời, một tiếng khóc như có như không từ trong thân tường đối diện truyền đến. Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, cẩn thận nghe, tiếng khóc tuy không lớn, lại là mấy thanh âm đan xen với nhau, nam nữ già trẻ đều có, nghe ai oán đến cực điểm, không dám nghe lâu.

Diệp Thiếu Dương tới dưới tường, phát hiện trên đá che kín giọt nước màu đỏ, đáy lòng chần chờ, đưa tay sờ, kết quả chưa đụng đến giọt nước, trực tiếp từ thân tường xuyên vào, lúc này mới nhớ tới mình hiện tại là thân thể nguyên thần, dứt khoát trực tiếp hướng Tứ Bảo nói ra sự hoài nghi trong lòng: “Đây là tường huyết hồn?”

Sắc mặt Tứ Bảo ngưng trọng gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một ngụm khí lạnh, tường huyết hồn, là một loại tà thuật bố trí phong ấn: đem ít nhất máu hơn trăm người làm nước để dùng, trộn bê tông hoặc bùn đất, dùng để đắp tường, cho nên thân tường sẽ hiện ra màu đỏ, cũng có máu nhỏ ra.

Sau đó câu đến trăm quỷ, dùng trận pháp dung nhập trong thân tường, lấy máu trăm người dẫn trận, tà thuật định trận, hình thành một cái phong ấn cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.