Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 396: Chương 396: Chương 396: Thi thủy hà




Diệp Thiếu Dương nói: “Những quỷ hồn này, còn có máu người, đều là từ đâu đến?”

“Nghe Hồ Uy nói, quỷ hồn là người áo trắng giúp hắn đi âm phủ bắt tới, máu người là hắn đào nhiều mộ kiếm ra, máu dùng để đắp tường, thi thể, bị dùng ở trong sông thi thủy.” Tứ Bảo nói xong, mang theo Diệp Thiếu Dương đi nhanh vài bước, đột nhiên nghe được một đợt động tĩnh sột soạt từ dưới chân truyền đến.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, một dòng suối rộng không đến hai mét vờn quanh chân tường huyết hồn, suối nước đen như mực, bên trên bay một tầng vật nào đó trắng bóng, theo dòng suối chậm rãi di động.

Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, lòng nhất thời run lên: đống vật phẩm trắng bóng kia, thế mà là mảnh thi thể con người! Một cái tay, một cái chân, nửa cái đầu, một đống thịt nát...

Toàn bộ mảnh thi thể đều bị nước ngâm tới sưng lên, da thịt hư thối, bên trên bò đầy thi trùng màu trắng, rõ ràng là mảnh thi thể, có một số ngón tay còn đang cử động, tựa như muốn bắt được cái gì, tròng mắt như cá chết cũng chuyển động, cả khung cảnh quả thực quỷ dị đến cực điểm.

“Đây là sông thi thủy?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Tứ Bảo gật gật đầu, nói: “Sông thi thủy này, là Hồ Uy tự đào, giống như sông đào bảo vệ thành, quay quanh tường huyết hồn mà chảy, cũng là một bộ phận của trận pháp, mảnh thi thể trong này, đều là thi thể hắn từ trong mộ đào được, dùng nước phép ngâm, thi khí khuếch tán ở trong nước, dần dần hình thành sông thi thủy.”

Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, đến lúc này đã hiểu hết, mục đích Hồ Uy tạo tường huyết hồn, là dùng lực lượng trận pháp phong ấn quỷ hồn, để chúng nó không ra được, sẽ không ngừng sinh ra oán khí, mà sông thi thủy, là dựa vào nước phép ngâm thi thể không ngừng sinh thành thi khí, để hai khí quỷ thi kết hợp, trải qua trận pháp vận chuyển và tinh luyện, cung cấp cho nội trận —— cũng chính là bát quái nhị sinh tượng năng lượng cuồn cuộn không ngừng...

“Trận pháp này, quả thực tà ác tới cực điểm!” Diệp Thiếu Dương giận dữ nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Tứ Bảo, “Ngươi không tham dự đúc trận chứ?”

Tứ Bảo liên tục xua tay, “Cái này thực sự không có, ta từng nói với ngươi, lúc ta quen biết Hồ Uy, hắn đã làm một mình rất lâu rồi, mấy thứ này đều là một tay hắn tạo ra, thi công cụ thể khẳng định cũng dùng một số người, hoặc là còn từng giết người, cái này ta không biết, đi nhanh đi, ta dẫn ngươi vào trận.”

Dọc theo tường huyết hồn đi xa mười mấy mét, trên mặt tường bóng loáng xuất hiện một cổng tò vò hình vòm, ngay phía trên cổng tò vò được khảm một khối la bàn kim loại lập lòe ánh vàng, Diệp Thiếu Dương ghé lên xem, tổng cộng có sáu vòng tinh bàn, phân biệt là: Thiên can, địa chi, cửu cung, bát quái, tứ trụ, bát môn.

Tứ Bảo ghé lên, ngửa đầu nhìn la bàn kim loại, nói: “Khối la bàn này, chính là đầu mối then chốt khống chế trận pháp, Hồ Uy mỗi lần tiến vào đều sẽ thao tác một phen, sau đó chúng ta mới có thể đi vào, ta cũng từng thử ghi nhớ tinh bàn đối ứng, nhưng ta phát hiện Hồ Uy mỗi lần thao tác kết quả đều khác nhau. Ta không nghiên cứu đối với đồ của đạo gia các ngươi, không hiểu chuyện là thế nào, ngươi nghiên cứu một chút?”

Diệp Thiếu Dương nghiêm túc quan sát vài phút, bùi ngùi thở dài: “Cái này nào phải la bàn, la bàn bình thường chỉ có ba vòng tinh bàn, thứ này có sáu vòng, là một loại trang bị định trận, ở đạo gia gọi là định tinh bàn, vãng phục tạp thuyết, mỗi một vòng tinh bàn đều là một loại Dịch số, giao tiếp với lực lượng trận pháp, hình thành một luồng năng lượng mới...”

“Được được.” Tứ Bảo làm cái động tác tay tạm dừng, “Ta nghe không hiểu mấy thứ này của đạo gia, ngươi nói đơn giản đi.”

Đang thong dong nói Diệp Thiếu Dương bị người ta ngắt lời, trong lòng rất khó chịu, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nói đơn giản vậy, định tinh bàn này, chẳng khác nào là một khóa mật mã, tinh bàn và trận pháp Dịch số đối âm tương phản, tạm thời chặt đứt lực lượng trận pháp, người ta mới có thể đi vào.

Nhưng định tinh bàn bình thường đều là ba vòng bốn vòng, rất ít vượt qua năm vòng, Dịch số quá nhiều, không có cách nào nắm giữ.

Huống chi đây còn là định tinh bàn sáu vòng, chẳng khác nào là mật mã sáu số, Dịch số mỗi canh giờ thay đổi một lần, tinh bàn định vị cũng theo đó thay đổi, chẳng khác nào mật mã này cũng đang thay đổi.

Cho nên, trừ bản thân người bố trí trận pháp, có thể hiểu rõ trận pháp biến hóa, thôi diễn ra vị trí tinh bàn di chuyển, người ngoài căn bản không thể nào xuống tay.”

Tứ Bảo gật gật đầu, “May mắn chúng ta là nguyên thần, không chịu trận pháp hạn chế, đi vào trước đi, bên trong còn có thứ càng làm cho người ta chấn động hơn.”

Sau khi từ cổng vòm bay vào, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, đối diện là một hành lang thẳng tắp, thông hướng xa xa, ở giữa có một ánh sáng màu trắng, cách cổng vòm đại khái xa mấy chục mét, thấy không rõ.

Hai bên hành lang có rất nhiều lối rẽ, như mê cung giăng khắp nơi. Diệp Thiếu Dương bắt đầu cẩn thận quan sát, phát hiện hướng đi của những hành lang này, trên thực tế là phù hợp Dịch số nào đó trong《 Dịch kinh 》, nhắm chừng tám phần cũng là một bộ phận của trận pháp.

Tứ Bảo dẫn hắn, dọc theo hành lang tầng ngoài cùng bắt đầu đi vòng, đi không đến hai mươi mét, Diệp Thiếu Dương phát hiện bên chân có một ngọn đèn trường minh, căng tám sợi dây đỏ, ở giữa buộc một tấm gương đồng hình tròn, trên mặt gương không ánh sáng mà tự sáng lên, tản mát ra màu vàng mơ hồ.

Ở dưới sự thúc giục của Tứ Bảo, tiếp tục đi về phía trước, đi mấy chục mét, lại phát hiện một cây nến trường minh cùng gương đồng, lần này gương đồng phát ra là màu đỏ, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút hiểu, không đợi Tứ Bảo thúc giục, tự bước nhanh về phía trước, dọc theo hành lang tường huyết hồn gần nhất đi một vòng, trở lại, trên đường tổng cộng thấy được năm tấm gương đồng, phát ra ánh sáng màu sắc khác nhau, tượng trưng cho ngũ hành.

“Ta dẫn ngươi xem bố trí nơi khác một chút.” Tứ Bảo nói.

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Không cần xem nữa, xem gương đồng chiếm phương vị ngũ hành thì có thể suy tính ra, định lưỡng nghi, hóa tứ tượng, âm dương nhị sinh, quả thật là bố trí bát quái nhị sinh tượng.” Nói đến đây thở dài, “Nhưng Hồ Uy này cũng là tên quái tài biến thái, vậy mà nghĩ đến dùng sông thi thủy cùng tường huyết hồn để góp vào trận.

Bên ngoài có hai khí thi hồn, bên trong có ngũ hành bát quái, trong ngoài dung hòa, tuy con mẹ nó rất biến thái... Nhưng xác thực có thể nói là tường đồng vách sắt, trừ chủ nhân trận pháp, sợ là thần tiên cũng không đánh vào được.”

Tứ Bảo nói: “Có một thứ, ngươi không thể không xem.” Nói xong kéo hắn, theo phương hướng những sợi chỉ đỏ kia, đi vòng ở trong hành lang, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nhìn thấy một cây cột thật lớn màu trắng, từ mặt đất đến thẳng khung đỉnh, trên cây cột mặt ngoài có hình, nhìn qua Diệp Thiếu Dương còn tưởng là phù điêu, nhìn kỹ, nhất thời kinh ngạc tới mức hầu như chân nhũn ra:

Các bộ phận lồi lên trên cây cột, thế mà lại là những cái đầu, chen chúc cùng một chỗ, mấp máy lên xuống, nhìn kỹ, các khuôn mặt đều là trẻ nhỏ, đôi mắt đỏ bừng, trên dưới môi lộ ra hai hàm răng nhọn, tướng mạo dữ tợn hung tàn, mặt ngoài cây cột giống như nước nổi lên gợn sóng, nhưng lộ ra một loại ánh bạc của kim loại.

Thân thể đám ác linh tiểu quỷ này đều ở dưới mặt nước, chỉ có đầu lộ ở bên ngoài, đa số đang nhắm mắt ngủ say, cũng có một số mở đôi mắt đỏ bừng, dùng ánh mắt mê mang nhìn chung quanh, thân thể không ngừng mấp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.