Qua Qua nuốt ngụm nước miếng, phun ra hai chữ không thành tiếng: “Có tài...”
Diệp Thiếu Dương cũng bội phục sát đất, hướng hắn giơ ngón tay cái, ra vẻ khẩn trương nói: “Lão đệ chống đỡ, con lừa trọc này giao cho ngươi, ta đi đối phó Hồ Uy!”
Dứt lời bước nhanh hướng giếng cổ chạy đi, Hồ Uy nghe được tiếng bước chân, khẩn trương quay đầu nhìn qua, kết quả bị Trương Tiểu Nhị đá một cước trúng ngực, xoay người ngã vào trên vách giếng, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Qua Qua hai người phi thân đến, Trương Tiểu Nhị điên thì hai tay chống nạnh, cười tủm tỉm nhìn mình, âm thầm thở dài, nghiến răng một cái, xoay người nhảy vào trong giếng.
“Này, ngươi nhảy xuống làm gì, đi lên đánh tiếp đi!”
Trương Tiểu Nhị đi đến bên giếng, thò đầu nhìn, trong giếng tràn ngập một làn khí trắng nồng đậm không tan, cái gì cũng không nhìn thấy.
Diệp Thiếu Dương phi thân chạy tới, giữ chặt cô, kéo về phía sau, kéo cô mãi tới chỗ Mã Thừa. Trương Tiểu Nhị đánh nổi hứng, chưa hết thèm, miệng ồn ào còn muốn đánh tiếp.
Diệp Thiếu Dương đè bả vai của cô, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Ngươi đã thông qua thí luyện, hiện tại cho ngươi nhiệm vụ chính là bảo hộ Mã Thừa, ngươi nán lại đây, dù thế nào cũng không được đi, đây là mệnh lệnh sư môn!”
Trương Tiểu Nhị không ngừng gật đầu, “Sư phụ, phía sau phải trông vào người rồi!”
Diệp Thiếu Dương xoay người, hướng phía giếng nước vừa bước một bước, một bóng đen từ phía dưới giếng nước bắn ra, rơi một bên, quỳ một gối xuống đất.
Diệp Thiếu Dương vốn tưởng là Hồ Uy, tập trung nhìn vào là vị Âm Khôi tướng quân kia, đang buồn bực phía dưới đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên mặt đất dưới chân chấn động một trận, tiếp theo cảm thấy từng luồng âm khí từ bên người xẹt qua, hướng giếng nước ùa đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, hầu như hình thành một luồng cuồng phong.
Diệp Thiếu Dương đứng không vững, đành phải ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn, chưa có gì khác thường, vì thế mở ra Thiên Thông Nhãn, lúc này mới nhìn thấy một màn kinh người:
Âm khí đỏ như máu không ngừng ập tới trên không giếng nước, ở chỗ cao đại khái hai mét, cùng khí trắng từ trong giếng nước trào ra ngưng tụ với nhau, hình thành một năng lượng thể đỏ trắng giao nhau, nhìn qua, có chút giống vòng xoáy tinh vân trong hình ảnh vũ trụ thường xuyên nhìn thấy.
Phụ cận có không ít cô hồn dã quỷ đến hấp thụ âm khí bị cuốn vào trong năng lượng thể, trong khoảnh khắc liền hóa thành một vũng máu quỷ, như mưa sương mù rơi xuống.
Diệp Thiếu Dương cách xa mười mấy mét, vẫn cảm thấy một lực lượng cường đại từ trong vòng xoáy tinh vân tán tràn ra. Không phải quỷ lực, không phải yêu lực...
Một luồng năng lượng trong đó xoay tròn từ trên vách giếng vuốt qua, từng chút một mài phẳng bát quái phong ấn Đạo Phong lưu lại.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương dần dần ngưng trọng hẳn lên, hắn biết người áo trắng đột phá phong ấn đã không thể ngăn cản, trong lòng lập tức bắt đầu mưu tính...
Quả nhiên, ở sau khi bát quái phong ấn bị hoàn toàn mài phẳng, vòng xoáy tinh vân trên không đột nhiên ngừng xoay tròn, đột nhiên co rút lại, hóa thành quả cầu ánh sáng trắng chói mắt, lặn vào trong giếng.
Qua đại khái nửa phút, một nam tử mặc trường bào, dưới chân đạp một mảng khí trắng từ phía dưới giếng nước bay lên.
“Ôi đệch, thần tiên!” Trương Tiểu Nhị nắm hai tay, kích động kêu lên, “Sư phụ sư phụ, đây cũng là ảo giác sao?”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, hắn trái lại hy vọng đây là ảo giác.
Nhìn chăm chú, người áo trắng vẫn là bộ dáng trước đây, thân khoác trường bào, mặt bị trường bào hoàn toàn che khuất, chỉ lộ ra cái cằm nhọn, cùng một mảng môi mỏng manh, khóe miệng nhếch lên, mang theo một ý cười tự tin.
Nhưng khác với trước đây là, bóng người hắn không là một mảng hư ảnh nữa, tràn đầy thực tế, như người thường, hơn nữa chân đầy đủ, quần trắng giày trắng, toàn thân từ trên xuống dưới một mảng trắng bóc.
Hắn sau khi hạ xuống đất, khí trắng lập tức thu vào đến phía dưới trường bào, hai chân đứng thẳng ở trên mặt đất, nhìn qua không có gì khác với người thường.
Trương Tiểu Nhị ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu hướng người áo trắng nhìn lại, Mã Thừa khó hiểu hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi muốn xem xem mặt hắn bộ dáng thế nào, cằm cùng môi dễ coi như vậy, khẳng định là tiểu thịt tươi.”
Mã Thừa cạn lời, thuận miệng nói: “Cô đi theo đuổi hắn đi.”
Trương Tiểu Nhị trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Nói cái gì vậy, tôi chỉ thích sư phụ tôi.”
Mã Thừa nghẹn họng.
“A...” Bên kia, người áo trắng mặt hướng tới Diệp Thiếu Dương, phát ra một chuỗi tiếng cười khẽ, “Lại gặp mặt rồi, Diệp Thiên Sư.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, chưa đợi mở miệng, Âm Khôi tướng quân vẫn luôn đứng ở bên cạnh nói: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta không phải người.” Ánh mắt người áo trắng chuyển hướng hắn, thản nhiên nói.
Âm Khôi tướng quân khí thế không giảm, “Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi hẳn là biết lai lịch của ta, ta đến từ Thái Âm sơn.”
Người áo trắng khẽ ngẩng đầu, chưa nói gì, như là đang hỏi hắn: cho nên?
“Ta đại biểu Thái Âm sơn, mời ngươi gia nhập, lấy thực lực của ngươi, đến Thái Âm sơn, tự nhiên sẽ được trọng dụng.” Lúc này, Âm Khôi tướng quân đã nắm đem việc bắt Qua Qua vứt ở sau đầu, một lòng đặt ở trên mượn sức người áo trắng.
Hắn chắc mẩm người áo trắng sẽ lập tức đáp ứng, không ngờ người áo trắng chỉ cười khẽ một cái, tuy không có tình cảm, nhưng không thể nghi ngờ lộ ra một loại ý tứ xem thường.
Âm Khôi tướng quân lập tức có chút khó chịu, lạnh nhạt nói: “Người có tư cách để bản tướng quân mời, cũng không nhiều đâu.”
“Ngươi là Âm Khôi tướng quân, ở trong Thái Âm sơn có địa vị không tệ, có thể thống lĩnh ba vạn quỷ binh.” Người áo trắng trầm mặc một hồi nói.
Âm Khôi tướng quân ngạo nghễ gật gật đầu, nhưng một câu kế tiếp của người áo trắng, lại như một chậu nước giội trên đầu hắn: “Nhưng, ngươi chưa có tư cách nói chuyện với ta.”
Âm Khôi tướng quân ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Khẩu khí ngươi cũng không nhỏ.”
Người áo trắng cười nhạt nói: “Mười năm chưa từng động thủ hẳn hoi, vừa lúc đem ngươi thử xem có thụt lùi không ——” vừa dứt lời, trường bào không gió tự bay lên, một làn khí trắng bay ra, hướng về Âm Khôi tướng quân lan tràn.
Vẻ mặt Âm Khôi tướng quân nghiêm nghị, ‘Keng’ một tiếng rút quỷ kiếm, trong tích tắc quỷ khí bắn ra bốn phía.
“Quỷ binh thật hung ác!” Diệp Thiếu Dương giật mình nói, thầm nghĩ hai thằng cha này tính chém giết lẫn nhau, người áo trắng tự nhiên không cần phải nói, dù là vị Âm Khôi tướng quân này, cùng quỷ kiếm trong tay hắn, cũng tuyệt đối đủ mình uống no bụng, có thể xử lý nổi hay không còn là một chuyện khác.
Mắt thấy Âm Khôi tướng quân vung kiếm lao vào trong đám khí trắng kia, bắt đầu đánh, Diệp Thiếu Dương không xem nữa, mở ra ba lô, lấy ra một đống nến đỏ và chỉ đỏ, sau khi điểm hỏa, theo bốn phía góc tường bắt đầu bố trí, trong lòng ngóng trông Âm Khôi tướng quân có thể chống đỡ lâu chút, để mình đem trận pháp bố trí xong.
Đột nhiên một đợt bọt nước sôi sục, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một thằng cha toàn thân ướt đẫm từ trong giếng nước bò lên, tập trung nhìn vào, là Hồ Uy, gã này còn chưa chết!
Hồ Uy tuy nhìn qua ướt như chuột lội, chật vật đến cực điểm, nhưng nước giếng cũng rửa đi máu chó trên tay trái hắn. Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, tay trái hắn cầm một cái phất trần, đoạn đầu vân triển cực kỳ mượt mà, không dính một giọt nước, trần vĩ tạo hình đốt trúc so với phất trần bình thường dài hơn rất nhiều, tỏa ra linh quang màu xanh biếc.
Thái Ất Phất Trần!