Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 408: Chương 408: Chương 408: Tuyệt sát ác linh




Mã Thừa không nói gì, nhìn thoáng qua mọi nơi, tìm được một chỗ góc kẹp vách đá, nấp vào, lấy ra Tỳ Hưu Ấn Diệp Thiếu Dương lúc trước cho, nâng ở trong tay.

Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên, lấy ra Điêu Mẫu Đại Tiền và hai đồng Chú Mẫu Tiền, đặt thành hình tam giác dưới chân hắn, ở phía trước kéo ra hai sợi tơ đỏ, buộc ở trên ba đồng tiền, dặn: “Đứng hẳn hoi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không được đi ra.”

Nói xong xoay người, từ trong ba lô rút ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, đón gió rung lên, giống như một mảng lửa nóng.

Niệm một lần Phong Lôi Hỏa Chú, nhảy vào trong đám đông tiểu quỷ, theo lá cờ vung lên xuống, lấy cương phong chặn quỷ khí, thiên lôi hỏa vũ, không ngừng đánh về phía đám tiểu quỷ.

Đám tiểu quỷ này mặc dù có chút tu vi, nhưng ở trước mặt pháp khí chí cường của Mao Sơn hầu như không có sức chống cự gì, trong khoảnh khắc tử thương hơn nửa, chỉ có Liệt Đầu còn chống đỡ được chút, nhưng bởi vì bị thương, thực lực của nó cũng thua xa trước đây, chỉ du đấu, không dám chính diện đối kháng thần uy của Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ.

Chờ đám đông tiểu quỷ thu thập sạch sẽ, Liệt Đầu không chỗ để trốn, đường lui bị bịt, không thể không hình thành thế giằng co với Diệp Thiếu Dương, đầu lại một lần nữa như đóa hoa tách ra, ở giữa mọc ra thứ giống như cổ rắn kia, mở to một con mắt duy nhất đổ máu, oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Hai ba năm nữa, ngươi có thể có thành tựu, hiện tại sớm chút, đáng tiếc.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói, tay phải cầm cờ, tay trái kết ấn, miệng niệm chú ngữ: “Nhất niệm thần uy, thiên lôi cổn động, cương phong sạ khởi, hỏa vũ đâu chuyển, cấp cấp như luật lệnh!”

Hai tay vung Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, ở dưới cương phong trợ thế, lá cờ đột nhiên bừng lên ánh sáng màu đỏ, nháy mắt phình to mấy chục lần, giống như một trường đao liệt hỏa thiêu đốt, hướng Liệt Đầu bổ xuống.

Liệt Đầu lui hai bước, đầu lắc lư, con mắt duy nhất không ngừng chớp, từng luồng quỷ khí hướng lên trên quanh quẩn, hình thành hình ảnh một đứa trẻ to lớn, đột ngột mọc lên, mang theo một loại vẻ mặt tuyệt vọng mà kiên quyết, lao về phía Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ.

“Oành” một tiếng, cán cờ chớp lên, quỷ ảnh nháy mắt tan vỡ, Liệt Đầu phát ra một tiếng hét thảm, hướng bên cạnh nhảy ra.

“Hiện tại muốn chạy, muộn rồi.”

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, cán cờ run lên, cờ xí đột nhiên mở ra, từ hình dạng trường đao đột nhiên biến thành một cây quạt gập, đem Liệt Đầu ném ở bên trong, trong miệng hô: “Qua Qua mau ra đây!”

Cờ xí đột nhiên co lại, ở trong nháy mắt khép miệng, một quỷ ảnh từ trong đó bắn ra, lăn trên mặt đất, trong miệng kêu to: “Lão đại ngươi sớm nói nha, ta còn nấp ở trong cơ thể nó, tính phối hợp ngươi trong ngoài giáp công, ngươi làm lộn rồi!”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, tung người lên phía trước, vận dụng Mao Sơn Vân Thủ, đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ lấy thời gian ngắn nhất gấp lại, sau một phen động tác làm người ta hoa cả mắt, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bị gấp thành một cái phong bao tám góc, bên trong có cái gì đó không ngừng nhúc nhích, tựa như là muốn lao tới, nhưng cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Phong bao tám góc bị Diệp Thiếu Dương nâng trong tay, chẳng khác nào một cái bát quái tinh bàn. Diệp Thiếu Dương dựng thẳng lên hai ngón tay phải, dựa theo phương vị Lôi Bộ Thiên Cương tam thập lục tinh, không ngừng điểm ở trên tinh bàn, miệng nhanh chóng niệm chú, đợi tới lúc điểm xong một tinh tú cuối cùng, hóa chỉ thành chưởng, dùng sức vỗ ở mặt ngoài phong bao, mu bàn tay lộn ba cái, xiết chặt góc dưới phong bao, hướng bên trên gập lại, mở một cái miệng nhỏ, toát ra một luồng khói đen mờ nhạt, lập tức tan đi.

Liệt Đầu quỷ, ở trong Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ luyện hóa sống, ngay cả tinh phách cũng chẳng còn.

Qua Qua ở một bên nhìn, cả kinh nói không ra lời, một màn này nhìn qua thường thường không có gì lạ, thực tế lại ngưng tụ rất nhiều thần diệu trong đạo pháp: Liệt Đầu là luyện hồn chi quỷ, hơn nữa hồn thân hợp nhất, có thể tạm thời giết chết, nhưng chỉ cần còn một luồng tinh hồn, thì có thể không ngừng diễn sinh, hầu như không có cách nào tru diệt.

Hồ Uy tốn công phu lớn như vậy, ở tầng hầm ngầm bố trí trận pháp, chính là vì sáng tạo ra một con quỷ bất tử, không nghĩ tới Diệp Thiếu Dương lại dùng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ngăn cách thiên địa chi khí, hút ba mươi sáu tinh tú Lôi Bộ, đem nó luyện sống thành một luồng thương khí, hơn nữa quá trình này trước sau cộng lại không đến nửa phút, quả thực... Đẹp trai ngây người.

“Lão đại uy vũ!” Qua Qua như đứa nhỏ vỗ tay hô to.

“Ngươi thành thật ở đó đi!” Diệp Thiếu Dương thu hồi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, hướng giếng nước bên kia đi đến.

Khí trắng lúc trước luôn quanh quẩn ở miệng giếng, đang xoay tròn tiến vào phía dưới giếng nước, người áo trắng và Âm Khôi tướng quân kia đều đã không thấy bóng dáng, phụ cận miệng giếng chỉ còn lại có Trương Tiểu Nhị và Hồ Uy đang đánh giáp lá cà.

Trương Tiểu Nhị giọng trong trẻo không ngừng hô:

“Xem chiêu, Bạch Hạc Lượng Sí!”

“Xem chiêu, Độc Phách Hoa Sơn!”

“Xem chiêu, thần công tuyệt thế Lý Tiểu Long độc môn tuyệt chiêu Lý Tam Cước!”

“Xem chiêu...”

Ngẩng đầu nhìn, Trương Tiểu Nhị và Hồ Uy cận thân triền đấu, hóa giải chiêu số lẫn nhau, từ vẻ mặt bất đắc dĩ hơn nữa bi phẫn của Hồ Uy đến xem, hắn căn bản là không muốn ngốc nghếch chiến đấu như vậy với Trương Tiểu Nhị nữa, như bồi luyện, nhưng không có cách nào, Trương Tiểu Nhị từng chiêu áp sát, hắn cũng không thể cầu xin nhận thua.

Hơn nữa bi ai nhất là, Trương Tiểu Nhị càng đánh càng dũng mãnh phi thường, Hồ Uy... Thế mà không phải đối thủ, chỉ có thể vòng quanh giếng cổ vừa đánh vừa lui, chật vật đòi mạng.

Trương Tiểu Nhị vừa đánh, vừa hưng phấn kêu to: “Ngươi khủng lắm nha, ngươi là bồi luyện lợi hại nhất ta gặp được! Ngươi đừng làm phản đồ được không, bỏ ác dương thiện, ta bảo sư phụ ta tha thứ ngươi, về sau ngươi mỗi ngày làm bồi luyện cho ta được không!”

Bồi luyện... Hồ Uy há mồm phun ra một ngụm máu.

“Tứ Bảo, Tứ Bảo!” Hồ Uy lớn tiếng kêu cứu, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Tứ Bảo tới cứu mình.

“Ta ở đây! Sư huynh chịu đựng! Ta ở đây cũng có đối thủ lợi hại! Ai da!” Tiếng Tứ Bảo thở hổn hển từ phía sau một bức tường đá cách đó không xa truyền đến, đồng thời truyền đến một đợt tiếng làm phép đánh nhau, cùng một tiếng rống giận như dã thú.

Hồ Uy bi phẫn hướng Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nói: “Thì ra ngươi còn có trợ thủ, được lắm được lắm, Diệp Thiếu Dương, ngươi ác lắm!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ thực có người đến hỗ trợ, đánh với Tứ Bảo? Vậy sao có thể là thanh âm dã thú?

Phải mau chóng đi xem chút, miễn cho bọn họ tự giết lẫn nhau, vì thế theo thanh âm Tứ Bảo tìm tới, ở phía sau một bức tường đá tìm được gã, trường hợp trước mắt khiến hắn trợn mắt há hốc mồm:

Tứ Bảo đối mặt một cột đá, bước nhanh chạy, sau đó nghiêng ngả lảo đảo lui, nhảy lên nhảy xuống, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh: “Thật lợi hại nha, ai ai, ngươi chơi xấu!”

Sau đó bóp cổ họng mình, bắt chước ra một hai tiếng rống giận như dã thú.

Diệp Thiếu Dương nháy mắt hiểu ý đồ Tứ Bảo: hắn muốn rời xa chiến trường, để bọn họ có cơ hội giết chết Hồ Uy, nhưng bản thân lại không thể ở bên cạnh khoanh tay nhìn, đành phải làm bộ bị cứu binh Diệp Thiếu Dương đưa đến vây khốn, không thể thoát thân.

Nhìn động tác hắn nhảy lên nhảy xuống, cùng miệng phối hợp kêu, cùng với bắt chước thanh âm đối phương, làm hai người Diệp Thiếu Dương và Qua Qua xem mà ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.