Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 407: Chương 407: Chương 407: Tà Thần đối với Quỷ Quân Sư




“Chiêu này, có chút ý tứ.” Quỷ Quân Sư khinh thường cười cười, chưa đi cắt ngang hắn, đứng ở một bên chờ.

Rất nhanh, một màn Diệp Thiếu Dương lúc trước ở tầng hầm ngầm bệnh tâm thần viện nhìn thấy một lần nữa xuất hiện ở trước mặt, khác biệt là, Hồ Uy một lần này tế ra năm con mệnh hồn!

Diệp Thiếu Dương xem mà kinh hãi không thôi, xem ra lần trước quyết đấu, Hồ Uy cũng chưa dùng ra toàn lực, lần này bị Quỷ Quân Sư ép, hẳn là đem vốn gốc cũng lấy ra rồi, không khỏi cảm thấy buồn cười, khoanh tay, chờ mong nhìn thấy hình ảnh kịch liệt hơn.&Hồ Uy và năm con mệnh hồn cùng nhau kết ấn, lại một lần nữa mời đến Tà Thần nhập vào, vẫn là quái vật mặc quan bào, mặt lợn mõm chó, trên đầu mọc một cái sừng nọ, thân hình nhìn qua so với lần trước còn to lớn hơn.

Quỷ Quân Sư nhìn thấy trường hợp này, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, đem Sinh Sát Lệnh cắm ở bên hông, hai tay nắm chặt Câu Hồn Tác, một luồng quỷ khí màu đen, tựa như sương khói, từ trên Câu Hồn Tác hôi hổi bốc lên.

“Thứ hai người này dùng, là thần công gì!” Trương Tiểu Nhị khẩn trương mà lại thần thái sáng láng nói.

“Rống...” Tà Thần phát ra một tiếng rống giận, ở dưới Hồ Uy khống chế, hướng Quỷ Quân Sư vồ tới.

Quỷ Quân Sư thét lớn một tiếng, tay trái bắn ra, Câu Hồn Tác ở trên đầu Tà Thần lượn một vòng, lại bị nó chộp vào tay, miệng không ngừng niệm quỷ quyết, hai tay dùng sức, đem Câu Hồn Tác kéo chặt.

Tà Thần to lớn, thế mà lại bị hắn dùng một đôi tay gắt gao ngăn chặn, đột nhiên, Tà Thần nâng hai móng lên, đặt lên trên vai Quỷ Quân Sư, dùng sức giữ chặt, tản mát ra một luồng tà linh chi khí bức người.

“Không ổn!” Âm Khôi tướng quân phát hiện không đúng, muốn tiến lên giúp Quỷ Quân Sư giải vây, đúng lúc này, một làn khí trắng lan tràn tới, che ở trước mặt nó.

“Nha nha nha nha ——” Quỷ Quân Sư kêu to lên, đem Câu Hồn Tác thắt nút, từ trên lưng rút ra Sinh Sát Lệnh, há mồm phun ra một đầu lưỡi dài rộng, liếm một cái ở trên lệnh bài.

Chữ “Sát” bên trên Sinh Sát Lệnh đột nhiên sáng lên, Quỷ Quân Sư run đôi tay, chữ “Sát” thoát ly lệnh bài, ở không trung biến thành lớn gần gấp mười, như một cái bàn ủi đánh vào trên đầu Tà Thần.

Bóng người to lớn của Tà Thần run lên, rất có xu thế muốn sụp đổ.

Hồ Uy không sợ chút nào, miệng không ngừng niệm chú, càng lúc càng nhanh, Tà Thần nhìn chằm chằm vết máu chữ “Sát”, đột nhiên ra sức quát to một tiếng, hai tay bắt lấy hai bả vai Quỷ Quân Sư, dùng sức hướng hai bên xé.

Ở trong một tiếng xé rách đáng sợ, Quỷ Quân Sư bị xé sống thành hai nửa, hóa thành hai làn khói đen bay lên không, sau đó ngưng kết thành hai vũng như huyết tương, rải xuống đất.

“Đáng tiếc, vốn đã nói muốn tận tay đâm ngươi.” Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hướng Hồ Uy và Tà Thần kia nhìn lại, Quỷ Quân Sư tuy đã chết, nhưng nó lưu lại vết máu chữ “Sát”, cũng dần dần khuếch tán ở trên đầu Tà Thần, Tà Thần thống khổ ôm đầu, phát ra một tiếng đất kêu thảm thiết rung núi chuyển, sau đó... Ầm ầm sụp đổ.

“Chết rồi?” Mã Thừa hít sâu một hơi, thì thào nói.

Trương Tiểu Nhị giữ chặt Diệp Thiếu Dương, nơm nớp lo sợ nói: “Sư phụ, sao con cảm giác, cái này không giống như là ảo giác, không phải nói luận võ sao, nhưng cái này...”

“Kế tiếp sẽ là thế.” Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra một gói vật màu đen, hướng Hồ Uy chọi tới.

Tà Thần bị diệt, bản thân Hồ Uy cũng không tốt là bao, hai tay chống ở trên đầu gối, vừa muốn thở dốc, khóe mắt nhìn thấy một thứ đen sì đánh tới, theo bản năng vỗ qua một chưởng, kết quả “Bốp” một tiếng, trên tay chợt lạnh, một mùi tanh hôi xộc vào mũi.

Máu chó mực! Hơn nữa là... Máu chó mực bỏ thêm phân!

Toàn thân Hồ Uy nhất thời lạnh toát, lảo đảo lui về phía sau, quay đầu nhìn lại, “Dương huynh đệ” mặt mỉm cười nhìn hắn. “Ngươi... Quả nhiên là gian tế!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, hiện tại không cần thiết giấu thân phận nữa, vì thế đưa tay xé đi mặt nạ da người trên mặt.

Toàn thân Hồ Uy run lên, vừa sợ vừa giận: “Diệp Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu, “Thế nào Hồ sư huynh.”

“Ngươi...” Ý niệm trong đầu Hồ Uy xoay chuyển, rất nhanh đã hiểu đại khái, nghiến răng nói: “Diệp Thiếu Dương, uổng cho ngươi còn là Mao Sơn đệ tử, danh môn chính phái, vậy mà cũng dùng thủ đoạn hạ lưu này!”

Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, “Đối phó loại cặn bã như ngươi, bất cứ thủ đoạn nào cũng không quá phận, nhưng ngươi cũng rất tài đó, thế mà giết được Quỷ Quân Sư.”

Hồ Uy nặng nề thở dài, ngẩng đầu, bốn mươi lăm độ hướng lên trên, đáng tiếc nơi đó không phải ánh chiều tà, cũng không phải hạo nguyệt tinh không, mà là một mảng nham thạch đen sì.

Hồ Uy đứng thẳng người, bày ra một tư thái kiêu hùng mạt lộ, thở dài nói: “Nghĩ Hồ Uy ta cả đời tính hết, không ngờ sẽ ngã ở trong tay tiểu tử ngươi, thật sự là thời thế bất lợi mà...”

“Dừng dừng, đừng ra vẻ nữa, ta lập tức giết chết ngươi ——” Diệp Thiếu Dương hướng hắn đi qua, đột nhiên phía sau truyền đến một đợt gào khóc thảm thiết, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy tường thủy ngân trên Dung Quỷ Trụ đang ào ào chảy xuống.

Trận pháp bị phá, sinh khí ào vào, rốt cuộc mở ra phong ấn của Dung Quỷ Trụ, ở dưới mí mắt Diệp Thiếu Dương, vô số ác linh tiểu quỷ giãy thoát thủy ngân trói buộc, giống như con ngựa hoang thoát cương, cắm đầu hướng mình ập tới.

Có một số bò ở trên tường hoặc trên mặt đất, có một số trực tiếp bay qua, khung cảnh nhìn qua chứa một loại cảm giác thị giác cực kỳ rung động.

Diệp Thiếu Dương đẩy Trương Tiểu Nhị một cái, “Đừng đứng ngây ra nữa, đi thanh lý môn hộ!”

“Tuân mệnh!” Trương Tiểu Nhị phi thân hướng những tiểu quỷ kia phóng đi.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, “Muốn chết à, bên này!”

Trương Tiểu Nhị ngây ra một phen, mới biết được hắn là muốn đi đối phó Hồ Uy, mắt sáng ngời, “Phản đồ nhận lấy cái chết!” Lao đi, hai tay chống nạnh nhìn Hồ Uy, “Ta hỏi ngươi, vì sao phải phản bội Mao Sơn chúng ta!”

Nghe xong lời này, Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất.

Hồ Uy càng thêm buồn bực, nhíu mày nói: “Cái gì?”

Trương Tiểu Nhị đột nhiên ra quyền, một quyền đánh về phía ngực hắn, ra tay cực nhanh, Hồ Uy lại hoàn toàn chưa có phòng bị, trúng quyền ngay tại chỗ, “Oa” phun ra một ngụm máu.

“Này, ngươi sao không đánh trả, bản nữ hiệp không đánh người không chống cự!” Trương Tiểu Nhị nhíu mày nhìn hắn.

“Đánh trả, ta đánh trả!”

Hồ Uy nghiến răng nói, hắn tuy pháp thân bị phá, nhưng thân thể vẫn chưa bị hao tổn, lập tức dùng ra Mao Sơn thể thuật, hướng về Trương Tiểu Nhị phản kích.

Trương Tiểu Nhị thấy hắn ra chiêu hung hãn, làm võ si mắt cô sáng ngời, lập tức quát to một tiếng: “Hắc Hổ Thâu Tâm!” Vươn người lên, dùng ra toàn thân thủ đoạn, bắt đầu triền đấu với hắn...

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, thầm nghĩ Hồ Uy này cũng thật đáng thương, đầu tiên là ù ù cạc cạc bị Quỷ Quân Sư đánh tơi bời, bất đắc dĩ mới thỉnh ra Tà Thần nhập vào, hầu như hao hết pháp lực toàn thân, xử lý đối thủ, hiện tại lại bị một tiểu cô nương đánh tới hộc máu, thật nhục cho thân phận truyền nhân Mao Sơn bắc tông của hắn.

Mã Thừa nhìn thấy nhiều tiểu quỷ như vậy đột kích, bị dọa hai chân như nhũn ra ngay tại chỗ, túm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Diệp Thiếu Dương, làm sao bây giờ?”

“Về nhà ngủ.”

“Đùa cái gì vậy!” Mã Thừa kinh ngạc một phen, “Trước đó cậu không phải nói, gặp phải loại tình huống này, bảo tôi tìm chỗ trốn đi, ngươi đi ứng phó sao?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt với hắn, “Anh nhớ rõ như vậy, còn hỏi tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.