Hỗn Độn một lần nữa cất bước, nhưng bước chân hiển nhiên nặng nề vô cùng, không còn sự nhẹ nhàng trước đó.
“Con mẹ ngươi!” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc lầm bẩm, “Như vậy cũng không sao, ngươi còn là người sao!” Đột nhiên nghĩ đến lời này của mình có vấn đề, người ta vốn không phải người, ngay cả quỷ cũng không phải.
Hỗn Độn hướng Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Giá Y thần trận, vậy thì sao.”
Nói xong, tay phải nâng lên, lăng không vẽ, để lại mấy luồng khí trắng, hình thành một cái tay thú ngoại hình hung ác, cũng không phân biệt được là động vật gì, phát ra tiếng tru làm người ta đinh tai nhức óc.
Một luồng yêu lực lan tràn ra.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động không thôi: cái gọi là hỗn độn chi lực này, có thể mô phỏng quỷ lực, cũng có thể mô phỏng yêu lực! Hơn nữa gia hỏa mô phỏng ra, tu vi còn thâm hậu như vậy, cái này con mẹ nó không khoa học nha.
Tứ Bảo lúc trước bị thương rơi xuống đất, bắt đầu ngồi xuống điều tức ngay tại chỗ, tranh thủ nhanh chóng phục hồi, để tiếp tục chiến đấu.
Qua Qua chạy đến bên cạnh thanh quỷ kiếm Âm Khôi tướng quân lưu lại kia, đưa tay nhặt lên, nhướng mày, âm thầm phát lực, quỷ kiếm kia lập tức thu nhỏ lại đến kích cỡ kiếm bình thường.
“Đây chính là thứ tốt!” Qua Qua cầm quỷ kiếm, tung người lên, hướng đỉnh đầu Hỗn Độn bổ tới.
Hỗn Độn khẽ cười một tiếng, nâng tay, yêu thủ rời cơ thể mà ra, hét lớn một tiếng, hướng Qua Qua bay đi.
“Xem Si Tâm Tình Trường Kiếm của ta!” Qua Qua lấy quỷ lực nhập kiếm, hướng yêu thủ chém xuống, xoát xoát xoát mấy kiếm hạ xuống, đem yêu thú chém thành mấy đoạn, hóa thành một mảng khí trắng.
“Hắc hắc, chỉ có vậy mà thôi.” Không đợi Qua Qua đắc ý một phen, Hỗn Độn búng ngón tay, một mảng sương trắng hóa thành ba con yêu thú hình rắn, vây quanh Qua Qua bắt đầu xoay tròn.
Qua Qua lúc này mới ý thức được nguy hiểm, đem quỷ kiếm co đến kích cỡ dao găm, vung trên không, chỉ chốc lát đem hai con xà yêu chặt đứt, một con còn lại lại thít cổ nó, dùng sức co rút lại.
Qua Qua là quỷ, không cần hít thở, nhưng cảm giác được một luồng yêu lực phong tỏa quỷ huyệt ở cổ, theo bản năng há mồm, đầu rắn trong nháy mắt chui vào, hóa thành một luồng yêu lực, hướng trong cơ thể nó xâm nhập vào.
Qua Qua cảm thấy ba hồn bảy vía trong cơ thể có xu thế tan rã, rống to một tiếng, súc tích quỷ lực, cắn một phát đứt cổ rắn, lui về phía sau, luồng yêu khí kia trong cơ thể lập tức hóa thành khí không nguồn, bắt đầu húc bừa trong cơ thể nó.
Qua Qua ‘Phốc!’ phun ra một ngụm máu quỷ, ngậm chặt mồm, vận dụng quỷ lực, mất hồi lâu mới đem yêu khí luyện hóa, phun ra một hơi thật dài, vô lực nằm dưới đất, ủ rũ không bò dậy nổi.
Hỗn Độn chống đỡ chùm tia sáng, tiếp tục hướng Diệp Thiếu Dương đi đến, thản nhiên nói: “Còn có thủ đoạn nào?”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, lấy ra một tờ Thiên Địa Quy Nguyên Phù hôm qua vẽ sẵn, dán ở trên Âm Dương Kính, hai tay bắt đầu kết ấn, trong miệng thầm niệm “Quy Nguyên Thần Chú” .
Trên thần phù, nét chữ dùng ám kim vẽ ra sáng lên từng chút một, theo đó phân giải, trở thành mấy đường màu vàng, bắn vào trong Âm Dương Kính, hội tụ dòng với cường quang, một màu vàng, một màu cam, xoay tròn hai hướng, hình thành một tấm Thái Cực song ngư đồ, hai khí hợp nhất, không bàn mà hợp quy tắc “Đạo sinh nhất nhị, diễn sinh vạn vật” trong đạo môn.
Diệp Thiếu Dương cũng là đến lúc này mới chính thức rõ ý tứ “Âm dương là kính, thiên địa làm phù”, hai tay cầm cán Âm Dương Kính, hướng Hỗn Độn soi đi, bộ song ngư đồ kia trong gương lập tức phá cảnh mà ra, từ hư đến thực, từ không thành có, từ âm đến dương, sinh sôi không thôi...
Hỗn Độn nhìn qua, hiếm thấy phát ra một tiếng kinh ngạc than thở, hai tay đưa ngang, lấy hỗn độn chi lực hình thành kết giới, ý đồ ngăn trở tấm Thái Cực song ngư kỳ diệu này.
Hai luồng lực lượng vừa tiếp xúc, chưa bộc phát ra va chạm mãnh liệt, Thái Cực song ngư hóa thành một lực lượng nhu hòa, xẹt qua toàn thân Hỗn Độn, đem hắn bao bọc toàn bộ.
Hỗn Độn đến vô hình, bản mạng vô tướng, bất cứ ngoại lực cương mãnh nào cũng không sao tạo thành thương tổn đối với hắn. Diệp Thiếu Dương đã sớm hiểu một điểm này, cho nên cũng chưa từng nghĩ cứng đối cứng với hắn, hai tay không ngừng kết ấn, miệng lẩm bẩm: “Thái cực vô hình, tứ lưỡng bát thiên cân, thiên địa quy nguyên, vạn vật hư hóa kính!”
Hai tay nắm nhau, đem Âm Dương Kính dán thần phù kéo về phía sau, cảm thụ được một lực lượng cường đại, hướng về trong Âm Dương Kính co rút lại.
Hỗn Độn chịu lực lượng khống chế, bất đắc dĩ hướng phía trước đi ra một bước, sau đó lại một bước nữa.
Diệp Thiếu Dương mừng rỡ, thần phù này và Âm Dương Kính kết hợp, quả nhiên trâu bò nha, ngay cả Hỗn Độn cũng không kháng cự được!
Vì đả kích sự tự tin của hắn, khiến hắn phẫn nộ, Diệp Thiếu Dương nói không giữ mồm: “Đại muội tử, ngoan ngoãn đi, lại đây lại đây, đến chỗ ca ca nào!”
Toàn thân Hỗn Độn bị thần lực bọc chặt, ý đồ lấy hỗn độn chi lực đối kháng, nhưng thần lực không ở đâu cả, lại không đâu không có, cho hắn một loại cảm giác nắm tay đánh vào trên bông, không chỗ phát lực, chỉ có thể bị dẫn từng bước một đi về phía trước.
“Diệp Thiếu Dương, ta bội phục ngươi, vậy mà nghĩ ra loại biện pháp này để áp chế ta.” Thân thể Hỗn Độn bị quản chế, thanh âm lại không loạn chút nào.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Hiện tại nịnh bợ cũng đã muộn, đợi lát nữa ta nhất định phải lật lên mũ của ngươi, xem xem ngươi rốt cuộc bộ dạng thế nào, đừng là đại cô nương xinh đẹp.”
Diệp Thiếu Dương cười khà khà hai tiếng, hướng Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị vẫy vẫy tay. Hai người sửng sốt một phen, sau khi xác định có thể, cất đôi chân gần như không nghe sai bảo đi đến phía sau Diệp Thiếu Dương.
“Sư phụ, chuyện này là thế nào?” Trương Tiểu Nhị sợ hãi hỏi.
“Đừng hỏi, giúp ta nắm chặt Âm Dương Kính, chỉ cần chùm tia sáng nhắm vào hắn là được...” Lời còn chưa dứt, Hỗn Độc đột nhiên phát ra một tiếng hít khí “Ừm...” giàu tiết tấu, thân thể phóng to từng chút một, cao hầu như sắp đến khung đỉnh, luồng thần quang kia trói buộc nó lập tức có cảm giác đuối sức, Hỗn Độn dừng bước không tiến bước nữa.
Diệp Thiếu Dương đã sớm dự đoán được Hỗn Độn sẽ không cam tâm chịu trói như vậy, cho nên mới gọi hai người bọn họ tới, lập tức một tay kết ấn, như đánh đàn ở trên chùm cường quang bắt đầu gảy, một chùm cường quang lập tức chia làm mười ba luồng, phân biệt dẫn cao thấp mười ba chỗ khớp toàn thân Hỗn Độn.
Như vậy, càng thêm thuận tiện mình khống chế phát lực, lúc này hai tay kết thành pháp ấn, bắt lấy mười ba chùm sáng, hướng phía Âm Dương Kính dùng sức kéo.
Hỗn Độn bất đắc dĩ đi thêm một bước, nhưng trường bào toàn thân không gió mà tự phồng lên, một làn khí trắng từ dưới chân lan tràn mà lên, hội tụ ở trên chùm tia sáng quấn quanh tay phải, lấy hỗn độn chi lực, hướng nó tiến hành ăn mòn và hòa tan.
Theo khí trắng càng lúc càng ít, “Bốp” một tiếng, chùm tia sáng giật đứt, khí trắng cũng biến mất.
Hỗn Độn hiển nhiên cũng không đủ sức, hít sâu một hơi, nâng lên tay phải được giải phóng, đi kéo chùm tia sáng trong tay trái, rất nhanh cũng giật đứt.
“Không xong! Mấy người nhanh lên!” Diệp Thiếu Dương hướng Qua Qua và Tứ Bảo quát.
Tứ Bảo ngồi thiền đến bây giờ, khôi phục cũng không sai biệt lắm, chạy vội qua, từ trong ba lô lấy ra một cái bình bát màu vàng tím, niệm một lần chú ngữ, đem bình bát ném ra, bay đến đỉnh đầu Hỗn Độn, phóng ra một luồng sáng màu vàng, hình dạng như một cái chuông, đem Hỗn Độn chụp ở dưới.