“Đây là... Vật mà Pháp Hải dùng để thu Bạch Nương Tử sao?” Trương Tiểu Nhị nhìn cái bình bát kia, lẩm bẩm.
“Hóa thiên bát hạ tọa, quỷ yêu diệc bất minh, sát sinh niệm, diệt sinh hồn, hồi đầu tùy ngã hành, vô lượng thọ phật!”
Tứ Bảo nhảy lên, chộp Hóa Thiên Bình Bát, nhẹ nhàng đi về phía trước, Hóa Thiên Bình Bát này cũng là một món thông linh pháp khí trên Ngũ Đài Sơn, chỉ dẫn hồn, không sát sinh, một khi bị bao trùm, quỷ yêu bình thường sẽ bị lập tức hút vào, đương nhiên đối phó Hỗn Độn, có thể tạo được tác dụng giúp đỡ đã không tệ rồi.
Diệp Thiếu Dương cũng phóng thích càng nhiều cương khí, dùng sức kéo chùm tia sáng còn lại.
Hỗn Độn lại lần nữa bị ép bước đi, nhưng hai tay cũng không nhàn rỗi, gánh Hóa Thiên Bình Bát và Âm Dương Kính hai tầng trói buộc, dùng sức đi gạt chùm tia sáng trên người, đồng thời dưới chân không ngừng có hỗn độn chi lực dâng lên, tiến hành ăn mòn đối với chùm tia sáng.
Qua Qua cũng lại lần nữa giơ quỷ kiếm, chạy tới như bay, không ngừng dùng quỷ kiếm đi chém những hỗn độn chi lực kia, nhưng vẫn không cách nào ngăn chùm tia sáng bị kéo đứt từng sợi.
Trong lòng ba người bọn Diệp Thiếu Dương đều kinh hãi không thôi, mặt hàng này, quả thực mạnh đến mức không thể tưởng tượng.
Sáu khi chùm tia sáng thứ tám đứt đoạn, nửa thân trên Hỗn Độn đã khôi phục tự do, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng.
“Chỉ có vậy mà thôi...”
Lời còn chưa dứt, một làn khí trắng từ dưới chân hắn bốc lên, đem Qua Qua, Tứ Bảo còn có Hóa Thiên Bình Bát trong tay hắn cùng nhau đánh bay ra ngoài, chùm tia sáng chấn động, một luồng hỗn độn chi lực nháy mắt đột kích, ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ngươi biểu diễn đã xong chưa?”
“Đương nhiên... Còn chưa.” Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, phun một ngụm máu đầu lưỡi ở trên Âm Dương Kính, huyết quang theo mặt gương bắn ngược ra, rơi vào trên mấy chùm tia sáng còn sót lại, tạm thời tăng mạnh phong ấn.
Sau đó hắn bay người lên, tay phải đột nhiên vung, đem Thái Ất Phất Trần đánh xuống.
Vô số đuôi phất trần mở ra như cái ô, nháy mắt đem Hỗn Độn bao lấy, Diệp Thiếu Dương chuyển động hai tay, đem tua phất trần bện thành hình dạng cối xay, cầm cán, dùng sức kéo, mượn dùng lực lượng còn sót lại của chùm tia sáng, đem Hỗn Độn trong nháy mắt kéo lên, quay đầu hướng hai người bọn Mã Thừa hô to, “Đem Âm Dương Kính đẩy qua đây!”
Một loạt biến cố này, sớm khiến Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị hai người thường kinh ngạc ngây ra như phỗng, mở to mắt nhìn hắn, không nhúc nhích chút nào.
Vẫn là Qua Qua phản ứng nhanh chút, bay người qua, dùng chân đem Âm Dương Kính đá về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp được, đúng lúc này, một lực lượng thật lớn từ dưới phất trần bùng nổ, theo phất trần đánh vào trong cơ thể Diệp Thiếu Dương.
Cổ họng Diệp Thiếu Dương thấy hơi ngọt, ‘Phốc’ phun ra một ngụm máu, hổ khẩu thả lỏng, hầu như buông phất trần.
“Càn Khôn tá pháp!” Diệp Thiếu Dương dốc toàn lực, ở nháy mắt Hỗn Độn giãy thoát Thái Ất Phất Trần, đem Âm Dương Kính đặt ở đỉnh đầu của hắn, mặt gương vừa chạm tới thân thể hắn, lập tức sáng lên một luồng ánh sáng màu tím, đem hắn hút hết vào.
Diệp Thiếu Dương nhịn sự đau đớn trong cơ thể, cắt đầu ngón tay, dùng máu ở trên mặt gương nhanh chóng vẽ xuống các đạo Định Hồn Ấn, huyết khí nháy mắt đọng lại, sau đó... Tất cả bình tĩnh xuống.
Diệp Thiếu Dương sử dụng pháp lực quá độ, lại phun ra một ngụm máu, nằm vật xuống đất, toàn thân không thể động đậy, chỉ có ý thức vẫn tỉnh táo, biết tất cả đã xong. Âm Dương Kính là một cái hố đen pháp thuật, chỉ cần là quỷ yêu tà linh, sau khi đi vào, tu vi mất hết, căn bản không thể đột phá đi ra.
Cuối cùng đã thắng...
Diệp Thiếu Dương nằm dưới đất, nhớ lại tình huống chiến đấu, nhất là một màn vừa xảy ra, trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ: ngay cả Thái Ất Phất Trần súc lực mười năm, cũng không định được Hỗn Độn. Kẻ này quả thực chính là tồn tại con mẹ nó như nghịch thiên!
Nếu tốc độ mình chậm một chút nữa, cho dù là vài giây, Hỗn Độn chắc chắn thoát ly Thái Ất Phất Trần kiềm chế, đến lúc đó trận pháp đã phá, mình và đám người Tứ Bảo cũng đều bị thương chống đỡ hết nổi, vậy chỉ có thể mặc cho Hỗn Độn tàn sát.
Đột nhiên cảm thấy thân trầm xuống, Diệp Thiếu Dương cố sức mở mắt, nhìn thấy Trương Tiểu Nhị lao vào lòng mình, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng sắp khóc, vừa dùng sức lay thân thể của mình.
“Sư phụ sư phụ, người không thể chết được, người chết rồi con làm sao bây giờ...”
Diệp Thiếu Dương vốn vừa hồi phục chút, bị cô lắc như vậy, khí tức trong cơ thể càng thêm hỗn loạn, vừa muốn ra lệnh cô cút đi, miệng vừa mở, lại phun ra một ngụm máu, có một chút còn sặc đến trong khí quản, ngay cả khí lực ho khan cũng chưa có, một hồi lâu không thở được.
“Mau mau, hô hấp nhân tạo!” Mã Thừa thấy hắn khó thở, vội vàng ra chủ ý.
Trương Tiểu Nhị cũng là người thực tế, không chút suy nghĩ, liền đem miệng ghé lên, đồng thời nửa thân trên cũng tự nhiên đè ở trên thân hắn.
Diệp Thiếu Dương bị đè như vậy, hầu như lại sắp phun ra một ngụm máu, kết quả Trương Tiểu Nhị miệng đối miệng phun ra một hơi. Cô hàng năm luyện võ, dung lượng phổi kinh người, thế mà đem máu Diệp Thiếu Dương sắp phun đẩy trở về.
Toàn thân Diệp Thiếu Dương khó chịu run lên, hai chân ở dưới thân Trương Tiểu Nhị đạp loạn, hai tay vỗ đất, thật đáng buồn là không có ai hiểu được suy nghĩ của hắn.
Bản thân Tứ Bảo cũng bị thương không nhẹ, vốn tựa vào bên tường nằm, thấy một màn này, cười cả người phát đau, từ bên cạnh kéo qua Qua Qua chỉ còn lại có nửa hơi, thần bí nói: “Ngươi xem một màn này, giống cái gì?”
Qua Qua tuổi trẻ mà thành thạo cười hắc hắc, “Giống cưỡng...”
Phản kháng không có hiệu quả, Diệp Thiếu Dương không tiếng động rơi nước mắt, bổ nhiệm, tùy ý Trương Tiểu Nhị làm mấy hơi hô hấp nhân tạo cho mình, thừa dịp thời gian cô thở, đẩy cô một phát, quát to một tiếng: “Cứu mạng, mau lăn ra cho ta!”
Trương Tiểu Nhị giật mình, đột nhiên hiểu, nói: “Giang hồ nhi nữ không cần cố kỵ như vậy, người sắp chết, con đây là đang cứu người, sư phụ không cần xấu hổ, con cho người một hơi nữa...” Nói xong lại muốn đem môi ghé tới.
Diệp Thiếu Dương lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh đi môi đỏ mọng lửa cháy của cô, ồn ào lên: “Lung tung cái gì, ta không chết được, ngươi đè ta nữa ta mới chết thật.”
“Sư phụ người... Thật sự không có việc gì?”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý tới cô, không muốn nhìn thấy cô nữa, dời đến bên tường, tựa vào trên tường. “Ta điều tức một lần, ai cũng đừng quấy nhiễu ta!” Nói xong cái gì cũng không quản, nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.
Sau một chu thiên, khí tức đã ổn định, nhưng toàn thân mệt mỏi, vốn định điều tức thêm một chu thiên, lại sợ thời gian chậm trễ, vì thế đứng dậy, nhìn hướng chung quanh, một mảng đầy hỗn độn, Tứ Bảo cũng đang thổ nạp điều tức, sắc mặt trắng bệch, khóe môi treo vết máu, Qua Qua uể oải tựa vào trên người hắn, vuốt ve cái bụng.
Mọi người đều bị thương, cũng may đều còn sống, hơn nữa đã thành công giết chết Hồ Uy, hơn nữa phong ấn Hỗn Độn. Nghĩ đến Hỗn Độn, Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Âm Dương Kính đâu?”
Mã Thừa lập tức đem Âm Dương Kính đưa đến trong tay hắn, Diệp Thiếu Dương thấy phong ấn bên trên dùng máu mình vẽ không có vấn đề, lúc này mới yên tâm.
Mặt gương trơn bóng, không nhìn thấy Hỗn Độn tồn tại, ngược lại soi thấy trên mặt mình tràn đầy vết máu, nhìn qua cực kỳ chật vật, trách không được Trương Tiểu Nhị hoài nghi mình sắp chết.