Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Xử lý xong rồi, Hồ Uy đã chết, mọi người có thể đi xuống thăm dò hiện trường, nhưng hiện trường cũng không có gì, chỉ là để mọi người làm cái trình tự, nhớ kỹ đừng tiếp cận sông thi thủy và tường huyết hồn.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Đó là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới Tạ Vũ Tình chưa từng đi xuống, giếng mỏ phía dưới bốn phương thông suốt, bọn họ tùy tiện đi xuống, có thể ngay cả chỗ cũng tìm không thấy, vì thế quay đầu tìm Tứ Bảo, bảo hắn dẫn đám cảnh sát đi xuống, như vậy nhỡ đâu gặp cô hồn dã quỷ, cũng có thể chiếu cố một phen.
“Ta nói, ngươi lúc ấy vì sao không gọi điện thoại lên nói một tiếng, ta ở bên dưới chờ là được, giờ lại đi một chuyến.” Tứ Bảo bất mãn nói.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Đã sớm thử, phía dưới không có tín hiệu, ngươi dù có thế nào nữa, tình huống cũng tốt hơn ta hiện tại.”
Tứ Bảo cạn lời, tỏ vẻ mình cần nghỉ ngơi một hồi, mới có sức đi xuống.
Mã Thừa đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Tiền của tôi đâu?”
“Thiếu chút nữa quên, ở trong cốp.” Tứ Bảo đem chìa khóa cho hắn, “Ngươi tự đi mở ra đi, hắc hắc, nhiều tiền như vậy, ta cũng không dám hắc của ngươi.”
Mã Thừa tiếp nhận chìa khóa xe, tùy tay giao cho một bảo tiêu, anh bạn nhỏ đó lập tức dẫn theo vài người hướng chiếc xe Tứ Bảo lúc trước lái đi qua.
Tứ Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì, cũng không nói cần nghỉ ngơi nữa, kêu to chạy qua, miệng ồn ào: “Đừng lấy lầm, đồ đạc còn lại đều là của Hồ... Không đúng, là của ta!”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ Hồ Uy vừa chết, trừ có thể điều tra rõ tiền bạc phạm tội, gia sản của hắn đều sắp tiện nghi Tứ Bảo rồi, gã này cũng là con quỷ tham tài, vừa nhắc tới tiền, lập tức lưng không mỏi chân không đau nữa.
Nhưng ngẫm lại, do Tứ Bảo đến kế thừa tài sản Hồ Uy, cũng là thứ hắn nên được: ở thời điểm hồn phách mình nắm giữ ở trong tay người khác, hắn vẫn có thể ôm lòng tranh luận, quân pháp bất vị thân. Chuyện như vậy, cũng không phải ai cũng có dũng khí đi làm.
Với hắn, Diệp Thiếu Dương ở trong lòng thật ra là bội phục.
“Chúc mừng cậu, lại kiếm được một khoản tiền lớn nhỉ, ba mươi vạn phải không?” Tạ Vũ Tình đi lên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không riêng gì chuyện tiền.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày, “Không vì tiền, chẳng lẽ cậu là vì ai?”
Diệp Thiếu Dương biết cô nói là Trang Vũ Ninh, nhất thời nghẹn lời.
“Sự tình xong xuôi, mau chuyển ra đi.” Tạ Vũ Tình làm bộ như không để ý nói, “Đừng dính dáng tới ngôi sao kia nữa.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Tôi đương nhiên biết.”
Tứ Bảo nghỉ ngơi một hồi, liền mang đám người Tạ Vũ Tình tiến vào giếng mỏ.
Diệp Thiếu Dương và Trương Tiểu Nhị ngồi xe của Mã Thừa, quay về nội thành, đem giao nhân cũng mang theo.
Ở sau khi rời khỏi lửa nung, thân thể giao nhân từ cứng ngắc khôi phục mềm mại, trên làn da bắt đầu chảy ra một tầng dịch dinh dính trong suốt, dính đầy tay Trương Tiểu Nhị, vội vã đem giao nhân đặt ở trên chỗ ngồi bên người.
Kết quả giao nhân vặn vẹo thân thể.
Trương Tiểu Nhị bị dọa giật mình, “Nó... nó là sống!”
“Nói nhảm, xa xôi vậy, ta bảo ngươi cõng tiêu bản trở về?”
Trương Tiểu Nhị giật mình, nhìn giao nhân nói: “Sư phụ, dịch trên thân nó là thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nói: “Giao nhân là động vật thủy sinh, có thể là rời khỏi nước quá lâu rồi, phản ứng bản năng thôi.”
Trương Tiểu Nhị cả kinh nói: “Sao có thể, nó không phải luôn treo ở đó sao, ai biết đã bao lâu, nơi đó cũng không có nước, cũng chưa từng thấy nó như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Hồ Uy khẳng định là cho nó ăn thuốc phép nào đó, có thể khiến nó sinh tồn không cần nước. Hồ Uy hiện tại đã chết, một đoạn thời gian không có ai cho thuốc, đương nhiên không được.”
Nói xong, vẽ hai tờ “Thái Nhất Sinh Thủy Phù”, dán ở trên đôi mắt giao nhân, trong linh phù không ngừng sinh ra các tia hơi nước, thấm vào mắt giao nhân.
Lúc trước ở bên dưới, Trương Tiểu Nhị căn bản là không nhìn kỹ, Diệp Thiếu Dương bảo cô cõng, liền trực tiếp cõng, còn tưởng là tiêu bản động vật nào, hiện tại rốt cuộc có cơ hội có thể nhìn rõ, cẩn thận quan sát, trong lòng càng lúc càng giật mình, lẩm bẩm: “Đây... Rốt cuộc là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mỹ nhân ngư.”
Trương Tiểu Nhị nhìn thoáng qua hai bên giao nhân khô cằn, đen tuyền, nói: “Người đang trêu con sao?”
Xe lái cả buổi, tốc độ chậm kinh người, Diệp Thiếu Dương nhịn không được bắt đầu oán giận đối với Mã Thừa, “Đây cũng không phải nội thành, trước sau cũng không có xe, anh lái chậm như vậy làm gì!”
“Chân tôi bây giờ còn như nhũn ra, không đạp được chân ga...” Mã Thừa quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười một cái, nói: “Diệp Thiếu Dương, hai ta hiện tại không nợ nhau nhân tình, về sau có chuyện gì, cậu vẫn có thể tìm tôi hỗ trợ, nhưng loại chuyện này tuyệt đối đừng tìm tôi nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói: “Anh chẳng lẽ không cảm thấy thế này rất kích thích sao?”
“Kích thích, quá kích thích rồi.” Mã Thừa cạn lời cười khổ, “Chuyện kích thích như vậy, cả đời trải qua một lần là được rồi, tôi không muốn có lần thứ hai, tôi hiện tại mới biết được, tôi không phải người có tinh thần mạo hiểm, van cậu, về sau đừng tìm tôi, cậu muốn tìm người, tôi bỏ tiền giúp cậu thuê người cũng được.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Xe lái đến nội thành, Diệp Thiếu Dương yêu cầu Mã Thừa giúp mình tìm một gian phòng có bồn tắm lớn, Mã Thừa trực tiếp đem hắn và Trương Tiểu Nhị đưa tới khách sạn “Kim Hoàng Cung” của mình, đặt hai gian phòng đỉnh cấp nhất.
Trong phòng tắm có một siêu cấp lớn bồn tắm lớn, sắp đuổi kịp bể bơi loại nhỏ, Diệp Thiếu Dương lao vào, sau đó xả một bể nước lạnh, đem giao nhân đẩy vào, sau đó trở lại phòng, thay quần áo mình dịch dung lúc trước, ngồi ở trên giường điều tức một chu thiên, khôi phục một chút tinh khí, trực tiếp nằm xuống ngủ.
Ngủ một giấc tới tận lúc chạng vạng, sau khi tỉnh lại, tinh thần đã khôi phục, chỉ là cả người tê đau, giống như lúc ngủ bị người ta đánh tơi bời một trận.
Cầm di động nhìn, có mấy cuộc gọi lỡ, Mã Thừa một cái, Tạ Vũ Tình hai cái, Trang Vũ Ninh ba cái.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, may mắn mình trước khi ngủ đặt di động không đổ chuông, bằng không còn không bị bọn họ phiền chết.
Trước gọi lại một cuộc cho Tạ Vũ Tình, kết quả giống với hắn đoán, cô ấy tìm mình cũng không có việc gì, chỉ là hỏi tình hình bị thương.
Diệp Thiếu Dương hỏi cô mấy vấn đề, cô bày tỏ mình đã trở lại nội thành, đang xử lý một ít công tác án kiện kết thúc, để sau này tìm mình.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho Trang Vũ Ninh, cũng là hỏi sự an toàn của mình, trong lòng cảm thấy an ủi, mình dù sao vẫn có mấy người quan tâm.
Tùy tiện hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ tối nay sẽ trở về tìm cô, sau đó dập điện thoại, lại gọi điện thoại cho Mã Thừa.
“Cậu tỉnh rồi phải không, tôi bây giờ đi lên tìm cậu.” Mã Thừa chỉ nói một câu này, dập điện thoại.
Diệp Thiếu Dương xoay người xuống giường, vào buồng vệ sinh, rửa mặt, muốn đi WC, vừa đứng ở trước bồn cầu, đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, quay đầu hướng phòng tắm nhìn thoáng qua, một cái nhìn không quan trọng này lại bị dọa hết cả buồn tiểu, liên tục lui về phía sau: