Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 417: Chương 417: Chương 417: Mỹ nhân ngư 2




Phía sau rèm phòng tắm, thế mà lại lộ ra nửa khuôn mặt mỹ nữ!

“Ngươi ngươi ngươi là ai nha!” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói, theo bản năng hướng quần sờ soạng, may mắn, mình còn chưa cởi quần, bằng không thật muốn cắm đầu ở trong bồn cầu chết đuối.

Mỹ nữ mở to một đôi mắt to đen nhánh, lẳng lặng đánh giá hắn, đột nhiên thẹn thùng cười cười.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt bật ra một ý nghĩ: đây là... Mã Thừa tìm tới hầu hạ mình?

Mã Thừa a Mã Thừa, ngươi con mẹ nó cũng thật gạt người ta!

Mỹ nữ kia đột nhiên kéo rèm tắm, cổ cùng vai trắng như tuyết lộ ra ngoài mặt nước, dáng người kia... Diệp Thiếu Dương nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi lui về phía sau, xua tay nói: “Cô nương, cái đó... Tôi không có sở thích này, cô —— “

‘Ào’ một tiếng, mỹ nữ từ trong bồn tắm lớn đứng dậy, kéo khăn tắm che nửa thân trên.

Diệp Thiếu Dương bị dọa vội vàng xoay người đi ra ngoài, ở trong nháy mắt ra khỏi cửa, trong đầu như tia chớp trồi lên một ý niệm, sửng sốt một phen, quay đầu hướng mỹ nữ nhìn lại, quả nhiên, nửa thân dưới... Là một cái đuôi cá, trải rộng vảy màu hồng, lóe ra hào quang như đá quý.

Mỹ nhân ngư!

Quả nhiên là để Trương Tiểu Nhị đoán đúng rồi, đây là giao nhân giống cái, hơn nữa còn có tu vi tương đối, chỉ trở lại trong nước mấy giờ, đã hoàn toàn khôi phục lại, lột xác thành thân thể con người!

“Cô...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, tuy đối phương là yêu, nhưng dù sao cũng là giống cái, hơn nữa nhìn qua là một mỹ nữ như vậy, còn chỉ khoác một cái khăn tắm, thế này quá không thích hợp rồi.

Diệp Thiếu Dương kéo một cái khăn tắm nữa, ném cho cô.

“Vậy, cô trước tiên nán lại ở đây, tôi đi tìm cho cô bộ quần áo.” Nói xong vội vàng đi ra ngoài, đem cửa buồng vệ sinh đóng lại, hít sâu một hơi, tính đi ra ngoài tìm Mã Thừa, vừa khéo đem cửa phòng mở ra, Mã Thừa vừa vặn từ đối diện đi tới, bên người... Thế mà lại có Chu Tĩnh Như!

“Tiểu Như là tới tìm cậu.” Mã Thừa có chút ghen nói, chen đến trong phòng.

Sau khi từ khu vực khai thác mỏ trở về, hắn liền gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, vốn là muốn tranh công, kể lại mình nể mặt cô như thế nào, giúp Diệp Thiếu Dương diệt trừ Hồ Uy, mình anh dũng như thế nào, muốn thu hoạch chút hảo cảm.

Kết quả Chu Tĩnh Như nghe xong lời hắn nói, quan tâm duy nhất chỉ là tình hình bị thương của Diệp Thiếu Dương, vội vàng chạy tới “Kim Hoàng Cung”, Mã Thừa đành phải dẫn cô cùng nhau tìm Diệp Thiếu Dương, trong lòng rất mất hứng.

“Thiếu Dương ca, anh không sao chứ?” Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói.

“Không sao không sao.” Diệp Thiếu Dương kêu bọn họ ngồi xuống, đang định tìm Chu Tĩnh Như hỗ trợ, kiếm bộ quần áo cho mỹ nhân ngư, kết quả Chu Tĩnh Như đứng dậy nói, “Em đi toilet.”

“Em cứ tự nhiên.” Diệp Thiếu Dương đang suy nghĩ sự tình, thuận miệng nói một câu, vài giây sau mới ý thức được không đúng, nhảy dựng lên hô: “Em không thể vào!”

Nhưng Chu Tĩnh Như đã đi vào, người ta là đi WC, mình lại không thể vào kéo cô nàng, mềm nhũn ra ngồi ở trên giường, lẩm bẩm: “Lần này thảm rồi!”

Tuy mình và Chu Tĩnh Như không có tầng quan hệ đó, nhưng mà... Sự anh minh của mình!

“Cái gì thảm rồi.” Mã Thừa rất tò mò, “Không lẽ buồng vệ sinh của cậu giấu mỹ nữ?”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn, đệch, thần toán à.

Quả nhiên, vài giây sau, trong phòng vệ sinh truyền ra một tiếng thét chói tai “A”, là tiếng Chu Tĩnh Như, tiếp theo, Chu Tĩnh Như đẩy cửa ra, mặt như mất mát, liếc Diệp Thiếu Dương một cái, trong mắt đầy sự thương cảm.

“Cái kia cái kia, em hiểu lầm rồi!” Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.

Mã Thừa vừa thấy bộ dạng này, tựa như có kịch, lạch bạch chạy vào WC, thò đầu đến trong WC, nhìn thoáng qua vội vàng rời khỏi, trên mặt chứa đầy ý cười, hướng Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, “Kim ốc tàng kiều, Diệp Thiếu Dương, nhìn không ra nha, ha ha...”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tổ chức ngôn ngữ một phen, bắt đầu giải thích với Chu Tĩnh Như.

“Thật?” Chu Tĩnh Như chấn động nhìn hắn.

“Là thật là thật, cô ấy là giao nhân thành tinh, em có thể đem cô ấy coi là mỹ nhân ngư. Không tin em đi nhìn kỹ, nửa thân dưới của cô ấy là đuôi cá...” Diệp Thiếu Dương nói xong đẩy cửa WC, vừa lúc mỹ nữ quấn khăn tắm từ bên trong đi ra.

Mã Thừa và Chu Tĩnh Như lập tức hướng nửa thân dưới của cô nhìn lại, phía dưới khăn tắm, là hai bắp chân trắng như tuyết, màu da trắng noãn, vô cùng mịn màng.

Hai người lập tức đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương.

“Đuôi cá đâu?” Mã Thừa cười xấu xa hỏi.

“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương cạn lời nhún vai, “Cô ấy sau khi rời khỏi nước, thân thể biến, đuôi cá biến mất, hoàn toàn hóa thành hình người. Mấy người nếu không tin, lại đem cô ấy đẩy xuống nước thử xem.”

Vừa mới dứt lời, giao nhân ‘Phốc’ một tiếng quỳ xuống đất, hướng Diệp Thiếu Dương vái một cái, sụt sịt nói: “Tạ chủ nhân cứu tôi...”

Thì ra cô ấy có thể nói chuyện, nói rõ ít nhất có trăm năm tu vi, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đột nhiên ý thức được không đúng, “Đợi một chút, cô gọi tôi cái gì?”

Giao nhân đứng dậy, đáng thương nhìn hắn, “Truyền thống giao nhân chúng tôi, ân cứu mạng, tức là chủ nhân, tôi sẽ cả đời hầu hạ chủ nhân.”

Diệp Thiếu Dương ngây người, nhìn một cô gái xinh đẹp kiều diễm ướt át như vậy quỳ gối trước mặt mình, xưng mình chủ nhân, trong lòng không khỏi sinh ra một ít liên tưởng đáng khinh.

Bên kia, Mã Thừa cũng bật cười, “Diệp Thiếu Dương, người ta muốn hầu hạ cậu, cậu thuận theo đi.”

Chu Tĩnh Như liếc ngang hắn một cái: “Anh nói lung tung cái gì!”

Mã Thừa vội câm miệng, ở trước mặt người trong lòng, hắn không nhấc lên nổi một chút cái giá công tử Mã gia.

“Cô đứng dậy trước, mặc quần áo... Ồ, cô không có quần áo, vậy cô vào trong chăn trước.” Thấy giao nhân bất động, Diệp Thiếu Dương đành phải đem chăn cầm tới, khoác lên người cho cô.

“Cô tên... Cô có tên không?”

“Tôi tên Chanh Tử.”

“Chanh Tử?”

Chanh Tử gật gật đầu, “Quy củ giao nhân chúng tôi, sau khi trưởng thành, lên bờ tìm khẩu thải, nhìn thấy thức ăn đầu tiên thì dùng để làm tên mình, tôi năm đó lên bờ, nhìn thấy trên bến tàu có người bán cam, cho nên lấy cái tên này.”

Còn có loại quy củ kỳ quái này, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất mới lạ, “Vậy... Nếu nhìn thấy đầu tiên là đậu phụ thối thì sao?”

“Những cái đó cũng không tính, chúng tôi lấy tên là dùng hoa quả rau dưa thiên nhiên làm tên, từng gia công không tính, loại thịt cũng không tính.” Nói xong lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Chủ nhân, anh nếu không thích cái tên này, thì một lần nữa giúp tôi đặt một cái đi. Tôi từ sau này sẽ đi theo chủ nhân.”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn Mã Thừa vẻ mặt cười xấu xa và Chu Tĩnh Như vẻ mặt băng sương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Chanh Tử: “Nói như thế nào với cô đây, tôi chỉ là thuận tay cứu cô mà thôi, cô không cần nhớ nhân tình của tôi, càng thêm tuyệt đối không thể đi theo tôi!” Trong lòng nghĩ, có em gái xinh đẹp như cô đi theo, tôi còn tìm được vợ sao?

Vành mắt Chanh Tử lập tức đỏ lên, một đôi tay nhỏ trắng nõn dụi mắt, méo miệng nói: “Chủ nhân không cần tôi sao...”

Đệch, vậy đã khóc rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.