Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 418: Chương 418: Chương 418: Mỹ nữ yêu phó




Diệp Thiếu Dương cả đời sợ nhất nữ nhân khóc, vừa thấy cô khóc, lập tức hoảng hốt, muốn tiến lên đỡ cô, lại cảm thấy không thích hợp, đi cũng không được. Tiến thối lưỡng nan, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.

“Vậy thế nào, cô đừng khóc nữa được không?”

“Chủ nhân không cần tôi...” Chanh Tử lê hoa đái vũ, khóc thật sự thương tâm.

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Được được, cô nói thế nào thì thế đó, được rồi chứ, xin cô đừng khóc nữa.”

Chanh Tử nghe thấy lời này, chỉ dùng một giây, liền nín khóc mỉm cười.

Chu Tĩnh Như khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Một khóc hai quấy ba thắt cổ, lúc này mới ‘Một khóc’, người nào đó đã không thủ được.”

Diệp Thiếu Dương cũng biết trúng kế, trong lòng cảm khái nghĩ, quả nhiên là yêu tinh mà, ý đồ xấu đúng là nhiều, đang cân nhắc thoát khỏi cô thế nào, Chanh Tử đột nhiên hé miệng, phun ra một hạt châu long lanh, tỏa ra hào quang màu hoa hồng, hai tay nâng cho Diệp Thiếu Dương.

Hồn tinh! Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nha đầu này làm thật!

Quỷ yêu nhận chủ, tặng ra hồn tinh, hồn tinh một khi rời khỏi cơ thể, thì không cách nào nuốt vào nữa, người tiếp thu, mặc kệ thiện ác, đều sẽ trở thành chủ một kiếp của quỷ yêu này.

Nếu không có ai tiếp thu, hồn tinh sẽ tự động héo rũ, con quỷ hoặc yêu đó, cả một đời cũng không thể nhận chủ nữa. Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mở ra tay cầm chặt hồn tinh.

Trong nháy mắt hồn tinh và làn da tiếp xúc, hóa thành một đạo hào quang màu hoa hồng, chậm rãi rót vào lòng bàn tay, lưu lại ở trên làn da một mảng hồn ấn hình dạng đóa hoa.

“Chúc mừng lão đại thu được yêu phó!” Qua Qua vui tươi hớn hở nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, hướng lòng bàn tay hắn nhìn lại, ở bên cạnh hồn ấn mới khắc xuống còn có một mảng hồn ấn nhạt màu, vừa thấy liền biết là quỷ không phải yêu, lập tức hỏi: “Lão đại còn có quỷ phó khác?”

“Hà Cơ, âm sinh chi quỷ.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, không muốn nhiều lời, quay đầu nhìn Chanh Tử, lắc lắc đầu, nói: “Mà thôi, thu cũng thu rồi, nhưng cô về sau không được gọi tôi chủ nhân, tôi chịu không nổi cái xưng hô này.”

Chanh Tử nghiêng đầu nhìn hắn, “Vậy gọi là gì?”

Qua Qua xen vào một câu, “Giống ta, gọi lão đại.”

“Lão đại...” Chanh Tử rụt rè nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tùy tiện gọi gì cũng được, đừng gọi chủ nhân là được.”

“Biết rồi, lão đại.”

Qua Qua nhảy lên đầu vai Chanh Tử, rất làm bộ làm tịch xoa đầu cô, nói: “Ta nhập môn trước ngươi, về sau ngươi làm gì cũng phải nghe ta.”

Chanh Tử không phục chu mỏ, nói: “Ngươi quỷ linh lớn bao nhiêu?”

“Ta... Một ngàn tuổi.”

“Ngươi chém, ta mới một trăm năm tu vi, ngươi có thể có một ngàn năm?”

“Hắc hắc, không tin đánh một trận thử xem?”

“Thực đánh còn không sợ ngươi, nể mặt mũi lão đại, lười đánh với ngươi mà thôi.”

Ở lúc hai người đấu võ mồm, Diệp Thiếu Dương cẩn thận đánh giá Chanh Tử, lúc trước chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhưng chưa có cơ hội nhìn kỹ, lúc này cẩn thận đánh giá, mới phát hiện Chanh Tử thật sự xinh đẹp làm người ta động lòng.

Hơn nữa có thể là bởi yêu hóa thành người, trong vẻ đẹp của cô, không có bất cứ tỳ vết nào, hoàn mỹ tựa như ảnh chụp photoshop, loại hoàn mỹ này, mặc dù có chút thiếu chân thật, nhưng bất cứ nam nhân nào cũng không thể ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương say sưa thưởng thức một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn, Chu Tĩnh Như mặt đen nhìn mình, nhất thời có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.

“Khụ khụ, hai người đừng nói thứ vô dụng.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Chanh Tử, “Nói chuyện của cô một chút, cô là làm sao mà bị Hồ Uy bắt?”

“Hồ Uy...”

Nhắc tới Hồ Uy, vẻ mặt Chanh Tử lập tức thay đổi, một mảng thù hận cực sâu hiện lên ở đáy mắt, làn da trắng như tuyết đỏ bừng hẳn lên, một luồng yêu khí tản ra bốn phía.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, tu vi của cô quả thực không kém.

“Tôi sinh trưởng ở bên Nam Hải, tuổi... Giữ bí mật đi, tôi tu thành hình người đã mười tám năm, giống với yêu quái bình thường, sau khi thành hình, liền hướng tới cuộc sống nhân gian, ở phụ cận bờ biển tôi tu luyện có một huyện thành.

Tôi không có việc gì liền tới đó, còn ẩn thân đi trường học, học mọi người nói chuyện, học rất nhiều tri thức của mọi người, tổng cộng mười tám năm.”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, chậm rãi gật đầu, yêu quái đều rất thông minh, hầu như đã gặp qua là không quên được, cho dù chưa thành hình người, chỉ cần nghe qua vài lần nhân loại nói chuyện, lập tức có thể bắt chước.

Chanh Tử học tri thức nhân loại mười tám năm, trách không được nói chuyện và dùng từ đều không có khác biệt với cô gái bình thường.

Tâm tính loài yêu, là sẽ theo tuổi mà chậm rãi thay đổi, giống con người, nhưng cái này phải từ sau khi tu thành hình người bắt đầu tính. Chanh Tử tu thành hình người đã mười tám năm, cho nên tâm tính cô tương đương với một cô gái mười tám tuổi...

Chanh Tử không biết hắn đang nghĩ cái gì, nói tiếp: “Tôi gặp được Hồ Uy, chính là ở trên bờ, hắn vừa gặp mặt đã động thủ. Tôi là giao nhân, cũng chính là thủy yêu, rất nhiều yêu thuật chỉ có gặp nước mới có thể thi triển, ở trên bờ tôi không phải đối thủ của hắn, cho nên bị hắn bắt.

Đáng hận tặc nhân này, cũng không giết tôi, đem tôi nhốt ở chỗ mọi người nhìn thấy tôi, dùng ánh nến nung cái đuôi của tôi, lấy giao du của tôi, đồng thời cho tôi ăn một loại dược vật thủy tính, lượng nước bổ sung cũng miễn cưỡng đủ duy trì, cho nên tôi cứ như vậy không sống không chết bị nhốt hai năm...”

Càng nói đến phía sau, khớp hàm Chanh Tử cắn càng chặt, yêu khí quanh thân tràn ngập, làn da đỏ như hỏa thiêu, Mã Thừa và Chu Tĩnh Như thấy mà giật mình không thôi, hoàn toàn đảm đương quần chúng, không dám nói lấy một câu.

“Cũng may có một điểm chính là, bởi vì bị lấy dầu thời gian dài, hồn lực của tôi suy yếu, hầu như một mực ở trong hôn mê, cũng không cảm thấy thống khổ như thế nào, lúc ban đầu nhìn thấy lão đại, tôi cũng như là ở trong mộng mơ mơ màng màng, một khắc anh đem tôi cứu ra, tôi mới thật sự tỉnh táo...”

Nói đến đây, Chanh Tử lại một lần nữa khóc lên, một lần này là thật sự đau lòng mà khóc.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Chu Tĩnh Như nghe Chanh Tử nói xong tình cảnh của mình, băng sương từng chút một hòa tan, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và động dung.

Diệp Thiếu Dương để Chanh Tử thoải mái khóc một hồi, chờ cảm xúc của cô ổn định, nói: “Cô chịu khổ hai năm, mơ mơ màng màng, vì sao nằm ở trong nước mấy mấy giờ đã khôi phục, cô hiện tại nhìn qua không giống có thương tích trong người một chút nào cả.”

“Thân thể giao nhân rất đặc thù, trong cơ thể có linh du, có thể ở trong khoảng thời gian rất ngắn vuốt lên vết thương, hơn nữa tôi vào nước thấm đẫm, thân thể thay thế rất nhanh, mấy giờ đã hoàn toàn mới, cái này, tôi cũng không thể nói rõ lắm.” Chanh Tử nói đến đây, nhìn thấy thái dương Diệp Thiếu Dương có một chút trầy da, chính hắn cũng không biết có từ lúc nào.

Chanh Tử dời bước đến trước mặt hắn, nâng tay phải, móng tay ngón cái ở trên lòng ngón giữa nhẹ nhàng bóp, chảy ra một giọt máu màu hoa hồng, sau đó ghé lên, dùng máu mình bôi một cái ở trên vết thương thái dương Diệp Thiếu Dương, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng đè.

Bởi vì động tác, thân thể hai người dựa vào nhau, đầu hầu như dính vào.

Một mùi thơm kỳ diệu làm người ta mê say từ trên thân cô phát ra, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem thân thể ngửa về phía sau, quay đầu đi, tránh cho mình say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.