Một lát sau, Chanh Tử buông tay, bản thân Diệp Thiếu Dương trái lại chưa cảm thấy cái gì, Mã Thừa và Chu Tĩnh Như ngạc nhiên phát hiện, vết thương trên trán Diệp Thiếu Dương vậy mà lại biến mất như kỳ tích!
Diệp Thiếu Dương sờ sờ thái dương trơn bóng, hướng Chanh Tử cười cười, “Cảm tạ.”
Nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Cô từ trong nước đi ra, có thể nán lại ở trên bờ bao lâu?”
“Khoảng mười hai canh giờ.” Chanh Tử sợ Diệp Thiếu Dương đổi ý, nói: “Tôi cũng không cần quá nhiều nước, cho dù dùng tắm vòi sen mỗi ngày xối mười phút là được rồi, sẽ không phiền toái lắm đâu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lại hỏi: “Cô phải sinh sống ở trong biển sao?”
Chanh Tử lắc đầu, “Thật ra nước ở đâu cũng được, sinh hoạt ở trong biển, một là giai đoạn còn nhỏ vì an toàn, hai là nước biển sâu tương đối sạch sẽ, giao nhân chúng tôi đều có chút bệnh thích sạch, không thích nước bẩn, lại nói ở trong biển sâu, tu luyện cũng thuận tiện chút.”
“Ồ, trong gia tộc cô... Còn có người thân?”
Chanh Tử gật gật đầu, “Chúng tôi một tộc này đều sinh hoạt ở trên đảo U Minh của Đông hải, cuộc sống của chúng tôi, đều là mô phỏng lại nhân loại, cũng có rất nhiều bộ lạc, cha tôi là thủ lĩnh một bộ lạc lớn, lão đại nếu có khó khăn, tôi có thể thuyết phục ông ấy dẫn dắt tộc nhân giúp anh, giao nhân chúng tôi là rất đồng lòng.”
Đệch, mình không cẩn thận cứu công chúa mỹ nhân ngư? Cái này không phải chuyện xưa đồng thoại sao?
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhìn Chanh Tử nói: “Cô nhớ nhà không? Thành thật trả lời.”
Trong mắt Chanh Tử xuất hiện một tia ảm đạm, cúi đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên, kiên định nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Là lão đại đã cứu tôi, nếu tôi không báo ân, cho dù trở về, tộc nhân chúng tôi cũng sẽ kỳ thị tôi, cả người tôi đều là của lão đại rồi, lão đại đi đâu, tôi liền đi nơi đó.”
Mã Thừa nghe tới đây, thật sự nhịn không được xen vào một câu: “Diệp Thiếu Dương cậu thuận theo đi, cả người người ta đều là của cậu!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói với Chanh Tử: “Không phải nói như vậy, cô và người nhà chia lìa, đi theo tôi, trong lòng tôi cũng bất an có phải hay không, lại nói cô cũng chưa có bạn trai nhỉ, tôi cũng chưa có lão bà, ai ai, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, ý tứ tôi là, hai ta luôn ở cùng một chỗ, đôi bên đều không tìm được đối tượng, có phải hay không?”
Chanh Tử nhíu mày nói: “Vì sao?”
“Cô xinh đẹp như vậy, nữ nhân nào yên tâm cô luôn ở chung với tôi, cô chẳng lẽ muốn thấy tôi độc thân mãi?” Vì tăng mạnh hiệu quả, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Chu Tĩnh Như, nói: “Cô không tin hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy là bạn gái của tôi, cô ấy đồng ý cô mỗi ngày ở chung với tôi sao?”
“Em lại không phải bạn gái của anh, em không biết.” Chu Tĩnh Như hơi cúi đầu, tiếp theo lại nhỏ giọng nói: “Vậy khẳng định không có tiện...”
“Cô thấy chưa, tôi nói không sai chứ.”
Diệp Thiếu Dương dẫn từng bước đối với Chanh Tử hướng, “Cô về nhà đi, tiếp tục tu luyện, chờ thời điểm tôi cần cô giúp, lại dùng hồn ấn triệu hồi cô tới hỗ trợ, vậy tốt bao nhiêu. Đến lúc đó cô còn có thể dẫn tộc nhân của cô cùng nhau tới hỗ trợ tôi, đây mới là điều tôi cần, hiểu chưa?”
“Nhưng mà...” Chanh Tử điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, “Em muốn nhất là ở chung với lão đại.”
“Em cũng gọi anh là lão đại rồi, thì phục tùng anh an bài, chuyện này cứ quyết định như vậy, chờ anh cần em giúp, anh sẽ tìm em tới.” Diệp Thiếu Dương dùng giọng không cho phép nghi ngờ nói.
Chanh Tử mếu máo, nói: “Lão đại lợi hại như vậy, sao có thể cần em giúp chứ.”
“Cái đó không nhất định, đừng nói Quỷ Vực, nhân gian Quỷ Khấu, Tà Thần, đều không phải dễ đối phó, nói không chừng anh rất nhanh sẽ tìm em.”
Chanh Tử không tình nguyện gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, cuối cùng đã thuyết phục thành công, nhìn cô một cái, nói: “Vậy, em bộ dạng này, nán lại đây không có tiện, em vẫn là đi trong bồn tắm lớn đi, lát nữa anh kiếm cho em bộ quần áo tới đây.”
“Không, đã lâu chưa ngủ giường rồi, em muốn ngủ một giấc.” Nói xong leo lên giường, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, lộ ra đầu và hai vai, trên làn da bắt đầu có một luồng hào quang màu hoa hồng lưu động.
Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn ra, cô đây là đang tu luyện, nhưng dùng phương thức ngủ để tu luyện thật đúng là hiếm thấy, vậy cũng quá hạnh phúc rồi, trách không được cô mới thành người mười tám năm, đã có tu vi mạnh như vậy, cảm tình là mỗi ngày ngủ đều tu luyện.
Lại nhìn một cái, mái tóc Chanh Tử hơi uốn, mắt sáng nhắm chặt, phối hợp vẻ mặt điềm tĩnh kia trên gương mặt, làm Diệp Thiếu Dương nhớ tới ba chữ: mỹ nhân ngủ.
Thật sự... Quá đẹp rồi.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, có chút xấu hổ hướng Chu Tĩnh Như nhìn lại, lần này Chu Tĩnh Như không mặt lạnh đáp trả, ngược lại hướng hắn cười cười, “Mỹ nữ ai nhìn cũng thích, không có gì, anh có thể đuổi cô ấy rời khỏi, không thu ở bên người, đã... Rất quân tử rồi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoải mái, chỉ cần có người hiểu cho mình là tốt rồi.
“Anh có thể nghĩ cách kiếm cho cô ấy bộ quần áo hay không?” Nghe xong Chu Tĩnh Như tỏ thái độ, Diệp Thiếu Dương cũng không tị hiềm nữa.
Chu Tĩnh Như hào phóng gật gật đầu, lấy điện thoại, gọi điện thoại phân phó xuống.
Diệp Thiếu Dương thấy Mã Thừa vẻ mặt cổ quái, nói: “Muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Mã Thừa nhún nhún vai, nhìn hắn, vừa muốn nói chính sự, di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi tới, nói mình đã đến “Kim Hoàng Cung”, hỏi hắn số phòng là bao nhiêu, trước đó Diệp Thiếu Dương từng nói với cô, nhưng chỉ nhớ rõ tầng lầu, số phòng không nhớ nổi.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp mở cửa, hướng Tạ Vũ Tình đứng ở cửa thang máy, giơ di động hô một tiếng: “Ở đây nè!”
Tạ Vũ Tình đi tới, buồn bực nói: “Sao cậu nào biết tôi đã đến trên lầu?”
Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Chị nói chuyện giọng to như vậy, cách cửa tôi cũng nghe thấy, vào đi.”
Tạ Vũ Tình sau khi vào phòng, liếc một cái nhìn thấy Chu Tĩnh Như, lập tức thân thiết chào hỏi.
Từ sau khi xuất hiện Trang Vũ Ninh, hai cô nương hình thành một loại đồng minh ngầm, gặp mặt phi thường nhiệt tình, làm Diệp Thiếu Dương có chút không hiểu ra sao.
“Đây là...” Tạ Vũ Tình vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên giường có mỹ nữ, nhìn qua còn như không mặc quần áo, giật mình ngay tại chỗ, đột nhiên nhớ tới đây là phòng của Diệp Thiếu Dương, nhiệt tình lập tức nguội lạnh, hướng Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Đây là ý tứ gì?”
Chu Tĩnh Như vội vàng giải thích một lần, đáy lòng Tạ Vũ Tình hơi yên tâm, bắt đầu đùa với Diệp Thiếu Dương về công chúa mỹ nhân ngư.
Từ sau khi Chanh Tử xuất hiện, bị trêu mãi đến bây giờ, Diệp Thiếu Dương rất khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Đừng lung tung nữa, chị có chuyện gì thì nói đi.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới nghiêm mặt, nói: “Vụ án này đã triệt để kết thúc, tuy không thể dựa theo trình tự thường quy để kết án, nhưng thượng cấp sau khi thấy rất nhiều vật chứng, cũng hoàn toàn tin tưởng toàn bộ sự tình, dù sao Hồ Uy cũng đã chết, nghĩ cách chấm dứt vụ án, qua loa lấy lệ là được rồi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Mặc kệ là sợ tội tự sát, hay là chết như thế nào, nhất định phải đem Hồ Uy định vị là tội phạm giết người!”