Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 421: Chương 421: Chương 421: Gia thế Diệp Thiếu Dương 1




Hỗn Độn cười nhạt.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thật ra ta muốn nói là, cho dù ngươi tu vi thông thiên, thân ở trong Âm Dương Kính, vẫn không ra được, bản thân ngươi càng mạnh, lực phong ấn của Âm Dương Kính liền càng mạnh, giống như chính ngươi đứng ở trong sọt, vĩnh viễn không có cách nào đem sọt nâng lên.”

Hỗn Độn không đáp, qua một hồi lâu, mới âm u nói: “Có một loại lực, gọi là khuông ngoại chi lực (lực tới từ ngoài sọt).”

“Vậy ngươi thong thả tu luyện đi, không có việc gì có thể thử.” Diệp Thiếu Dương không muốn rối rắm vấn đề này, nói: “Thật ra ta vẫn luôn rất muốn tháo mũ của ngươi, xem xem mặt ngươi bộ dáng thế nào, đừng nói cái gì vô hình vô tướng, ngươi đã có thân thể, nhất định có mặt, bằng không ngươi đội mũ mãi làm gì?”

Hỗn Độn hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

“Ngươi biết ta vì sao dùng mũ che mặt?”

“Không biết.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát.

Hỗn Độn khe khẽ thở dài, nói: “Lần sau ngươi có thể thắng ta, cho ngươi xem một cái.”

Diệp Thiếu Dương vốn định trả lại hắn một câu, ngươi cũng không phải mỹ nữ, cần thần bí như vậy làm gì.

Đột nhiên Hỗn Độn đưa tay chỉ, một chùm sáng màu trắng bay ra, xuyên thủng thần thức của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương hướng mặt gương Âm Dương Kính lắc lắc đầu, bị diệt một luồng thần thức, tuy đối với thân thể không có bất cứ ảnh hưởng, nhưng tâm lý cảm giác có chút khó chịu.

Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, mình không có cách nào tiêu diệt Hỗn Độn, chỉ có đem hắn khóa ở trong Âm Dương Kính trước, tương lai tính tiếp, hơn nữa hắn cũng biết, mình ở sâu trong lòng cũng không có ý tưởng tiêu diệt Hỗn Độn: hắn công bố từng giết Mao Sơn tổ tiên, chuyện này thật giả không biết, dù sao mình chưa từng thấy hắn giết bất luận kẻ nào.

Diệp Thiếu Dương mở ba lô, đem Thái Ất Phất Trần lấy ra, ở dưới ánh trời chiều lẳng lặng quan sát, trong lòng tràn ngập đắc ý.

Thái Ất Phất Trần, mới là thu hoạch lớn nhất của mình trong lần hành động này.

Mao Sơn tam đại pháp khí, mình được hai thứ, nếu góp đủ tam đại pháp khí... Sẽ thực xảy ra chuyện thần kỳ kia trong truyền thuyết hay không?

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, mình quá tham lam rồi, một món pháp khí cuối cùng kia, mấy trăm năm trước đã không thấy bóng dáng, mình đi đâu mà tìm?

Ngẩng đầu, từ cửa sổ hướng bên ngoài nhìn lại, mặt trời đỏ lặn về phía tây, ráng đỏ đầy trời, một cảnh ánh chiều tà đẹp.

Ở ban công ngây ra một lúc, bên ngoài có người gõ cửa.

Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa nhìn, là Chu Tĩnh Như cùng một mỹ nữ dáng người cao gầy—— Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn qua, mới nhận ra là Chanh Tử, sửng sốt một phen, bắt đầu đánh giá cao thấp:

Trên thân cô mặc một cái váy dài hoa nhỏ, chân xỏ giày xăng ̣đan màu trắng, nhìn qua rất giản lược thanh thuần, trái lại rất phối hợp với khí chất của cô, phụ trợ loại vẻ đẹp không hề tỳ vết kia của cô, có chút giống nhân vật phim hoạt hoạ.

“Thế nào, em tự mình chọn đó.” Chu Tĩnh Như cười nói.

“Đẹp, đẹp.” Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói với Chanh Tử: “Nhưng em phải đi rồi.”

Chanh Tử lập tức chu mỏ, “Lão đại, để em nán lại thêm một ngày đi, chị Tiểu Như nói buổi tối dẫn em đi tham gia một tiệc rượu, em muốn đi xem chút, ngày mai lại lên đường.”

Chu Tĩnh Như giúp đỡ nói: “Để người ta nán lại thêm một ngày, có sao đâu.”

Ngay cả Chu Tĩnh Như cũng nói giúp, Diệp Thiếu Dương tự nhiên không có gì để nói, nhún vai, theo cô cùng nhau xuống lầu, đi tới ô gian đặt ở nhà ăn, thấy Mã Thừa, Trương Tiểu Nhị, Tạ Vũ Tình và Tứ Bảo đã ngồi ở bên trong.

“Sư phụ tỉnh rồi!” Trương Tiểu Nhị vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức nhiệt tình đứng dậy, “Đồ đệ rót nước cho người nha!”

Trước mặt nhiều người như vậy, được nhiệt tình đối đãi như thế, Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

Chu Tĩnh Như và Trương Tiểu Nhị ở trong một giới, tương đối quen thuộc với nhau, trước đó cũng nghe nói quan hệ của cô nàng và Diệp Thiếu Dương, nhưng thấy cô nàng khiêm tốn nhiệt tình đối với Diệp Thiếu Dương như thế, cũng kinh ngạc không thôi.

“Tiểu Nhị, cậu... Bộ dáng hung hăng bình thường đối với người khác đi đâu rồi, sao ở trước mặt anh ấy...”

Trương Tiểu Nhị hào sảng cười cười, “Bởi vì anh ấy là sư phụ mình mà.” Nói xong rót chén nước, cứng rắn nhét vào trong tay Diệp Thiếu Dương.

Chu Tĩnh Như cạn lời, nếu không phải tận mắt nhìn thấy một màn này, đánh chết cô cũng sẽ không tin, Trương Tiểu Nhị ai gặp người đó sợ, có thể đối với một người như vậy, hơn nữa người này còn là...

Mã Thừa hướng cô cười cười, nói: “Hiện tại em biết rồi chứ, người ta không riêng có người hầu mỹ nữ, còn có mỹ nữ đồ đệ, quả thực...”

Còn chưa dứt lời, Trương Tiểu Nhị hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tôi thích, làm sao vậy?”

Mã Thừa biết cô có luyện võ, hơn nữa tính tình nóng nảy, nói đánh là đánh, lập tức ngậm miệng, cái gì cũng không nói.

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nhìn quanh đoàn người, nói: “Tôi đem Tiểu Mã và Quách sư huynh đều gọi tới rồi. Đúng rồi, còn có Vũ Vũ.”

Tạ Vũ Tình cố ý cười lạnh một tiếng nói: “Sợ là muốn gọi một người cuối cùng, xấu hổ nói thẳng đi.”

“Đừng nói giỡn, hôm nay tôi mời, xem như mọi người liên hoan một lần, tôi lập tức phải đi, ở trước khi trở về, khẳng định không có thời gian tụ tập nữa.”

Một câu nói mà vài người đều sửng sốt.

“Đi? Cậu muốn đi đâu?” Tạ Vũ Tình nói.

“Về nhà một chuyến.”

“Ồ, Mao Sơn?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đó là sư môn của tôi, tôi muốn về là nhà của tôi.”

“Cậu có nhà?” Ít nhất có hai người không hẹn mà cùng hỏi.

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Nói nhảm, tôi cũng là cha mẹ sinh, không phải từ trong tảng đá nhảy ra, sao có thể không có nhà chứ.”

Chu Tĩnh Như vội nói: “Em không phải ý tứ này, chỉ là em cho tới bây giờ chưa từng nghe anh nói về tình huống trong nhà anh, cho rằng anh từ nhỏ lớn lên ngay tại Mao Sơn, cho nên... Có chút kinh ngạc.”

Tạ Vũ Tình cũng ở một bên gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Tạm thời không nói, chờ mọi người đều đến đây đi, miễn cho tôi lát nữa lại phải nói một lần nữa.” Nói xong lấy ra điện thoại, phân biệt gọi điện thoại cho ba người lúc trước nhắc tới tên, bọn họ đều bày tỏ lập tức tới.

Ở trong nửa giờ sau đó, lão Quách và Trang Vũ Ninh lục tục tới, Trang Vũ Ninh hôm nay ăn mặc rất đẹp, rất có khí tràng ngôi sao, nhưng ở trước mặt ba người Chu Tĩnh Như, Trương Tiểu Nhị và Mã Thừa vẫn tỏ ra rất câu nệ, rất nhu thuận ngồi ở bên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp thời gian vào WC, lén hỏi thăm Mã Thừa mới biết được, ông nội của Trương Tiểu Nhị, từng là thủ trưởng quân khu số 1 tỉnh Giang Nam, trong nhà nhiều người ở trong quân đảm nhiệm chức vị quan trọng, trong lòng giật mình, trách không được ngay cả Mã công tử hắn và Chu Tĩnh Như đều nể mặt cô ấy, hơn nữa cô nàng tính cách thượng võ, quá nửa cũng là chịu gia tộc ảnh hưởng.

Tiểu Mã là đến cuối cùng, mang theo Vương Bình đi cùng, như vậy, quanh bàn ngồi đầy người. Ánh mắt Diệp Thiếu Dương từ trên mặt mọi người đảo qua, cảm giác bạn bè của mình ở Thạch Thành đều đến không sai biệt lắm, nghĩ đến mình tới Thạch Thành cũng chưa bao lâu, vậy mà quen biết nhiều bạn bè như vậy, hơn nữa giao tình đều rất sâu, trong lòng cũng tràn đầy cảm khái.

Ở trước khi ăn, Qua Qua một mực không thấy bóng người từ phía dưới khe cửa chui vào, đến đầu vai Chanh Tử ngồi, hai người bọn họ một quỷ một yêu, đều không ăn cơm, ngồi ở bên cạnh xem bọn họ dùng bữa uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.