Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 422: Chương 422: Chương 422: Gia thế Diệp Thiếu Dương 2




“Diệp Thiếu Dương, gia thế cậu thế nào, lúc trước nói một nửa, hiện tại người đã đến đông đủ, có thể nói rồi chứ.” Mã Thừa rót chén rượu cho Diệp Thiếu Dương, nói.

Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt đều rơi ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, bị nhiều người như vậy nhìn, hắn ngược lại có chút xấu hổ hẳn lên, gãi gãi gáy, nói: “Không có gì, nhà tôi ở Dự Châu huyện Hoài Thượng, trong một sơn thôn nhỏ, năm ấy tôi năm tuổi lên Mao Sơn, sau đó chưa từng trở về, là như thế.”

“Cậu vì sao đi Mao Sơn, trong nhà còn có người thân nào?” Đôi mắt Tiểu Mã tỏa sáng, trước đây, vấn đề tương tự cậu ta ít nhất từng hỏi vài lần, mỗi lần đều bị Diệp Thiếu Dương dùng đề tài khác đánh gãy, hôm nay cậu ta có dự cảm, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ nói thật.

“Gia thế tôi rất thảm, phi thường thảm.” Diệp Thiếu Dương tay nâng chén rượu, uống một ngụm nhỏ, nói.

Tiểu Mã nói: “Có thảm như Đường Bá Hổ không?”

“Đường Bá Hổ?”

Trương Tiểu Nhị vừa lúc ngồi gần nhất với Tiểu Mã, dùng sức vỗ một chưởng ở trên vai cậu ta, cả giận nói: “Đừng ngắt lời.”

Một chưởng này thiếu chút nữa đem Tiểu Mã vỗ hộc máu, muốn nói chuyện cũng nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi vẫn là nói từ đầu đi, nhà tôi ở một sơn thôn nhỏ, gọi là Diệp gia thôn, năm ấy tôi năm tuổi, có một vu sư dân gian bởi vì... Khụ khụ, thôi, không nói nguyên nhân, vu sư này luyện chế mẫu tử thi sát hại tôi, thiếu chút nữa giết chết tôi.

May mắn sư phụ tôi cứu, vì rút đi thi độc trong cơ thể cho tôi, thu tôi làm đồ đệ, dẫn lên Mao Sơn, tôi chính là từ lúc đó trở đi bắt đầu tu hành. Khi đó trực hệ của tôi đều còn sống, bọn họ hàng năm đều sẽ lên Mao Sơn thăm tôi.

Sau này lão nhân gia lục tục qua đời, chỉ còn lại ông nội tôi khoẻ mạnh, năm ấy tôi mười tuổi, quê nhà bạo phát một lần lũ hiếm có—— tin tức là nói như vậy,

Diệp gia thôn chúng tôi vừa lúc ngay trong hẻm núi, đứng mũi chịu sào... Chết rất nhiều người, trong đó bao gồm ông nội và cha tôi, mẹ tôi mất tích, mãi chưa tìm được, tự nhiên cũng là mất mạng rồi.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên nhìn đèn treo trên trần nhà, bình ổn một chút, tiếp tục nói: “Sau khi nước lũ rút đi, người của Diệp gia thôn dọn đi chạy nạn lục tục lại quay về thôn cư trú. Nhưng khi đó tôi còn nhỏ, sư phụ sợ tôi bi thương, cũng chưa nói cho tôi biết những việc này.

Sau này mãi đến lúc tôi mười lăm tuổi, trong nhà mãi không có thân thích đến thăm tôi, năm mới cũng không có ai tới đón tôi, tôi thật sự nhịn không được, trở về nhà một lần, kết quả nhà còn đó, nhưng đã thành một căn nhà trống. Tôi sau khi tìm thân thích nghe ngóng, mới biết được chân tướng, tôi lại về Mao Sơn, tiếp tục tu hành...

Tình huống của tôi, là như thế, trước đó không muốn nói, là vì vốn không còn nhà, cho nên không có gì đáng nói.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện toàn bộ mọi người đều đã động dung, trầm mặc nhìn mình, môi Chu Tĩnh Như run run, tựa như muốn mở lời an ủi.

“Không cần an ủi anh, những điều này đã sớm qua đi rồi, trên đời nhiều người còn thê thảm hơn anh, anh ít nhất còn từng có nhà, cho dù hiện tại về nhà, còn có phần mộ tổ tiên có thể tế bái.”

Tiểu Mã đưa tay vỗ một cái ở trên vai Diệp Thiếu Dương, tự mình uống cạn rượu trong chén, nói: “Cậu trước đó nói muốn về nhà, là đi tế tổ sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tôi lúc trước từng nói, hại tôi là một đôi mẫu tử thi sát, lúc ấy cũng là ngoài ý muốn, sư phụ tôi chỉ giết mẫu sát, con anh sát kia chạy mất, sau đó luôn ẩn núp tu luyện, gần đây, sư phụ tôi mới nhờ người mang đến tin tức, nói thi sát này đã xuất hiện, chuyện này dù sao có quan hệ với tôi, tôi lần này trở về, chính là muốn đem nó thu phục.”

Đoàn người nghe được chuyện có liên quan “thi sát”, cả kinh nói không ra lời.

Tạ Vũ Tình thăm dò: “Thi sát này tu luyện mười mấy năm, mới dám xuất hiện, có phải rất lợi hại hay không?”

“Đây là đương nhiên, mẫu tử thi sát, bản thân đã là một loại hung thần cực mạnh, tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, vượt qua tết quỷ cùng ngày thành hình, cho nên thành sát, có thể đuổi kịp thi sát bình thường tu luyện mấy trăm năm tu vi, bằng không cũng sẽ không có cơ hội từ dưới tay sư phụ tôi đào tẩu, đây lại tu luyện mười mấy năm, quỷ biết mạnh bao nhiêu.”

Mọi người líu lưỡi. Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Anh nhi thi sát gì đó, với cậu từng đối phó lục nhãn quỷ đồng, còn có Liệt Đầu quỷ này, đều là tiểu quỷ, có gì khác nhau?”

“Khác nhau rất lớn, thi sát là một loại cương thi, thi sát kém cỏi nhất, so với cương thi vương cũng không kém gì.”

“Cho nên thi sát này lợi hại hơn chút?”

“Chị nghĩ cũng biết, mặc kệ là lục nhãn quỷ đồng hay là Liệt Đầu quỷ, đều là pháp sư tạo ra, Liệt Đầu quỷ mức trần là cao, nhưng dù sao thời gian hình thành có hạn, còn chưa có thành tựu, anh nhi thi sát sinh ra đã thành sát, tu luyện mười mấy năm, tu vi nào phải Liệt Đầu quỷ có thể so sánh.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Nếu thật sự là dễ đối phó, sư phụ cũng sẽ không cố ý bảo tôi đi một chuyến.”

Chu Tĩnh Như nghe xong, thở dài, “Vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, anh có thể hảo hảo nán lại một đoạn thời gian, không ngờ lại phải mạo hiểm...”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh cũng không muốn, không có cách nào cả.”

“Bao giờ anh đi?”

“Anh... Ngày kia đi.” Diệp Thiếu Dương nhìn Trang Vũ Ninh một cái, nói: “Xem xong buổi biểu diễn của em —— không đúng, là trận đấu, anh sẽ đi.”

Trang Vũ Ninh có chút xấu hổ cúi đầu.

“Tiểu Diệp Tử, tôi đi cùng cậu!” Tiểu Mã nói, Vương Bình lập tức dùng cánh tay thúc cậu ta một cái.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, cười cười: “Tôi tự mình trở về là được rồi, tốc chiến tốc thắng, sau đó trở về tìm mọi người.”

Tiểu Mã còn muốn nói gì, Vương Bình véo ở trên đùi cậu ta một cái, đành phải không nói chuyện nữa.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng đều không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương cười cười, giơ chén rượu nói: “Không cần lo lắng cho tôi, cạn ly đi, xem như tiễn tôi.”

Tiểu Mã nâng chén nói: “Huynh đệ hảo hảo lên đường, mọi thứ có tôi!”

Ít nhất có ba người từ dưới bàn đá chân cậu ta, tuy lời cậu ta nói không có vấn đề, nhưng nghe có loại hương vị điềm rất xấu.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đem chuyện siêu độ tiểu quỷ giáp mặt nói một lần với Tứ Bảo, Tứ Bảo vốn ngại phiền toái cũng không muốn tiếp nhận, nhưng cân nhắc đến Diệp Thiếu Dương phải đi, thật sự không có cách nào, đành phải đáp ứng.

Mọi người biết được Diệp Thiếu Dương sắp đi, vốn đều có chút thương cảm, nhưng Diệp Thiếu Dương cam đoan mau chóng thu phục thi sát, hoàn hảo vô khuyết trở về, hứng thú rất cao chạm cốc với mọi người, đem cảm xúc mất mát của mọi người quét đi hơn phân nửa, sôi động uống một bữa rượu. .

Chu Tĩnh Như muốn dẫn Chanh Tử đi tham gia tiệc rượu, rút lui tiên, người còn lại ăn mãi đến khi kết thúc, đều tự giải tán.

Tạ Vũ Tình vốn định nói riêng với Diệp Thiếu Dương mấy câu, nhưng lão Quách uống nhiều, luôn kéo tay Diệp Thiếu Dương kéo đông kéo tây, nghĩ quá nhiều người không có tiện, đành phải thôi, dù sao Diệp Thiếu Dương ngày kia mới đi, đến lúc đó mình tiễn hắn, có thể tán gẫu nhiều một chút, vì thế cáo từ rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ rời khỏi, tự mình ngồi lên xe của Trang Vũ Ninh, theo cô cùng nhau về biệt thự đi lấy về đồ đạc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.