Dọc theo đường đi, cảm xúc của Trang Vũ Ninh rất thấp, tán gẫu với Diệp Thiếu Dương câu được câu không việc thi đấu ngày mai, sau khi về nhà, đã hơn chín giờ, Trang Thái đã ngủ, cũng không có ai đi đánh thức ông. Trang Vũ Ninh theo Diệp Thiếu Dương đi vào phòng hắn, giúp hắn thu thập đồ đạc.
Trước đó vì đối phó Liệt Đầu và Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương từ chỗ lão Quách kiếm không ít pháp khí và thuốc phép, đều gửi ở đây, thu thập tốn không ít thời gian.
Sau khi chuẩn bị tốt, Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương đi đài ngắm sao ngồi, nghỉ ngơi một chút, thuận tiện uống chút trà xanh giã rượu.
Diệp Thiếu Dương tự nhiên không có lý do từ chối.
“Thiếu Dương ca, số tiền kia, cha em đã gửi tới trên thẻ của anh, vốn muốn cho thêm chút, sợ như vậy không ổn lắm, cho nên vẫn dựa theo ước định sẵn, tổng cộng ba mươi vạn, anh để sau kiểm tra một chút.”
“Vậy thì đa tạ rồi.” Diệp Thiếu Dương vui rạo rực nói, trong lòng nở hoa, ba mươi vạn đó! Cộng thêm mười chín vạn tám ngàn trong thẻ, tổng cộng là bao nhiêu, Diệp Thiếu Dương âm thầm đếm đầu ngón tay tính, bốn vị số thêm giảm, cả buổi không tính ra.
“Thiếu Dương ca.” Trang Vũ Ninh đột nhiên nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện cô ẩn tình đưa tình nhìn mình, ánh trăng chiếu vào trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tăng thêm vài phần khí chất động lòng người.
“Nói ra không cho phép anh tức giận, em là nghĩ, nếu em cho anh thêm ba mươi vạn, anh có thể nán lại thêm một tháng hay không?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, câu này có mấy cái ý tứ? Cố ý cười cười nói: “Cần gì, em muốn bao anh.”
Trang Vũ Ninh cũng không có tâm tình nói giỡn, cúi đầu, đỏ mặt nói: “Có chuyện, em cân nhắc mãi, quyết định nói cho anh...”
Diệp Thiếu Dương tuy đối với cảm tình ngố hơn người thường, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Trang Vũ Ninh, cũng đoán được cô muốn nói cái gì, nhìn di động, ra vẻ kinh ngạc nói: “Thiếu chút nữa quên, anh hẹn với Mã Thừa, lấy đồ xong nhanh chóng trở về, giúp hắn siêu độ tiểu quỷ, anh phải đi rồi.”
Một phen thổ lộ của Trang Vũ Ninh bị chặn ở trong cổ họng, đành phải theo hắn cùng nhau xuống lầu, hỏi: “Anh ngày mai sẽ đi xem em thi đấu chứ?”
“Đương nhiên sẽ đi, anh muốn chứng kiến em đoạt quán quân.”
Trang Vũ Ninh vui vẻ cười lên, “Ừm, em giữ vị trí cho anh, đợi lát nữa đem vị trí cùng chỗ ngồi hội trường gửi tới di động của anh.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trở về phòng lấy đồ của mình, bước nhanh xuống lầu, đi ra khỏi cửa phòng, xoay người nói, “Em nghỉ ngơi sớm một chút chuẩn bị thi đấu, đừng tiễn anh. Đúng rồi, cái này cho em.”
Nói xong đem một món đồ đưa qua, Trang Vũ Ninh tiếp nhận nhìn, là chìa khóa nhà mình, trong lòng có chút chua xót, nói: “Anh giữ đi, em biết anh không có nhà, phòng anh từng ở, em sẽ luôn giữ lại cho anh, anh lúc nào muốn về ở cũng được.”
“Cái này không thích hợp lắm, còn có cái này cho em.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một chuỗi bùa hộ mệnh, đưa cho cô, “Bùa hộ mệnh của em lúc trước vỡ nát rồi, tặng cái mới cho em, bên trong có một giọt máu của anh, có thể cam đoan quỷ yêu bình thường không dám tiếp cận em, cứ như vậy, ngày mai gặp.”
Nói xong, đem chìa khóa và bùa hộ mệnh cùng nhau nhét vào trong tay cô, xoay người bước đi.
Trang Vũ Ninh nhìn bóng lưng hắn rời đi, nắm chặt bùa hộ mệnh, đặt ở bên miệng, cảm thụ được ngọc thạch lạnh lẽo, giọt máu trong đó, mơ hồ lại lộ ra một tia ấm áp.
Ở bên ngoài tiểu khu gọi một chiếc xe taxi, Diệp Thiếu Dương đến thẳng Kim Hoàng Cung, dùng thẻ phòng mở ra phòng của mình, mơ hồ nhìn thấy một người tựa vào trên giường, xem tivi, bị dọa giật mình, còn tưởng mình vào lầm phòng, nhìn kỹ là Mã Thừa, kinh ngạc nói: “Anh vào như thế nào?”
“Nơi này bất cứ một phòng nào tôi cũng vào được.” Mã Thừa cười cười, “Tôi cho rằng cậu và nữ ngôi sao có hẹn, đêm nay không trở lại.”
“Đừng nói nhảm, anh tìm tôi là muốn siêu độ tiểu quỷ kia?”
Mã Thừa chỉ chỉ Kumanthong đặt ở trên tủ đầu giường, “Cậu mau lên đi, chậm tôi sẽ không nỡ.”
Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn Hồn Phù, dán ở trên đầu Kumanthong, sau đó lấy ra một đoạn chỉ đỏ chấm chu sa, vây quanh đầu Kumanthong kéo một vòng, làm nút thắt phép, ngón giữa cong lên, búng khẽ một cái, đem dược lực của chu sa đánh vào trong Kumanthong, đem tiểu quỷ kia bức ra, hồn phách vừa lúc bị Dẫn Hồn Phù hấp thu.
Dẫn Hồn Phù nhất thời biến thành bán trong suốt, bên trên mơ hồ xuất hiện bóng dáng một tiểu cô nương, như hình ảnh, quỳ ở trên mặt đất, hướng Diệp Thiếu Dương bái tạ.
Diệp Thiếu Dương biết tiểu quỷ này vừa bị nhốt vào Kumanthong không lâu, còn chưa hoàn toàn thích ứng làm tiểu quỷ cho người ta, cũng không bài xích siêu độ, cho nên mới cảm kích đối với mình như vậy.
“Đa tạ Thiên Sư cứu...” Thanh âm văng vẳng từ trong Dẫn Hồn Phù bay ra.
“Chịu khổ chịu nạn, kiếp sau phúc báo. Đi vãng sinh đi.” Diệp Thiếu Dương bóc linh cữu, vứt lên không trung, tự động theo cửa sổ mở ra bay ra ngoài, dần dần biến mất.
Mã Thừa nhìn một màn này, quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương, “Nếu cửa sổ và cửa đều đóng, ở trong một cái không gian phong bế, phù này sẽ bay đi đâu?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, “Có thể đừng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy hay không?”
“Được rồi, vậy hỏi cái khác, bên cạnh cậu nhiều em gái như vậy, cậu rốt cuộc... Thích một người nào?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Hai ta vẫn là tán gẫu linh phù đi.”
Tán gẫu với Mã Thừa một hồi, Diệp Thiếu Dương đem hắn đuổi đi, tự tắm rửa một lần, sau khi lên giường, vì không để bản thân nghĩ nhiều, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, xong đi ngủ.
Buổi sáng sáu giờ đồng hồ, Diệp Thiếu Dương bị đồng hồ báo thức mình đặt gọi dậy, sau khi rửa mặt, ngồi ở trên giường suy nghĩ một phen kế hoạch hôm nay, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo cậu ta nhanh qua đây một chuyến.
Sau đó ra khỏi cửa gõ vang cửa phòng cách vách, Chanh Tử đem cửa mở ra, trên người mặc quần áo ngày hôm qua Chu Tĩnh Như mua giúp cô, trong tay... Dắt Qua Qua.
“Ngươi tối hôm qua ngủ ở đây?” Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Qua Qua, thầm nghĩ trách không được tối hôm qua cơm nước xong không thấy bóng dáng nó, thấy Qua Qua gật đầu, giận nói: “Đệch, ngươi một đại nam nhân, thế mà lại ở chỗ cô ấy qua đêm!”
Qua Qua bất mãn bĩu môi, “Ai là đại nam nhân, người ta năm nay mới sáu tuổi.”
“Chính ngươi nói ngươi đã một ngàn tuổi!”
“Hắc hắc, nhưng ta lại không lớn, sống một ngàn tuổi cũng là trẻ con nha.” Qua Qua hướng hắn nháy mắt, “Lão đại ngươi có phải ghen tị hay không?”
“Cút!” Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, ngẩng đầu nhìn Chanh Tử, “Anh hiện tại đưa em đi.”
Vốn cho rằng còn cần thuyết phục giáo dục một phen, không ngờ Chanh Tử trực tiếp gật gật đầu, trái lại đem một phen lời nói thuyết phục của hắn chặn ở trong cổ họng.
Diệp Thiếu Dương vào nhà ngồi xuống, đợi Tiểu Mã đi vào, vừa tán gẫu với Chanh Tử, từ trong miệng cô biết được rất nhiều bí mật về giao nhân bên ngoài không biết.
Hai mươi phút sau, Tiểu Mã một mình chạy tới, Diệp Thiếu Dương bảo cậu ta hỗ trợ đem các pháp khí pháp dược mình không dùng tới đều chuyển tới chỗ cậu ta ở đặt đó trước, chờ mình từ quê nhà trở về lại lấy.
“Vội như vậy làm gì, hôm nay cậu đi?” Tiểu Mã kinh ngạc nói.