Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 424: Chương 424: Chương 424: Làm một chiếc lá cây của anh 1




“Phải, chuyến giữa trưa hôm nay, vừa lúc xem xong Vũ Vũ thi đấu, trực tiếp đi luôn.”

Tiểu Mã ngây người, “Cậu tối hôm qua lúc ăn cơm không phải nói ngày mai đi sao?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không muốn để bọn họ tiễn tôi, lừa bọn họ, cũng không phải sinh ly tử biệt.”

Tiểu Mã vẫn kinh ngạc đứng, trên mặt hiện ra biểu cảm do dự.

Diệp Thiếu Dương đá cậu ta một cái, nói: “Cậu nghĩ cái gì thế.”

“Tôi muốn đi cùng với cậu, vốn định hôm nay gặp Bình Bình một chút, thương lượng với cô ấy một phen...” Tiểu Mã ngập ngừng nói.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, cố ý trợn mắt, “Một mình tôi thoải mái, cậu cũng đừng đi theo, bầu bạn cô ấy hẳn hoi đi. Hình tượng này của cậu, tìm bạn gái không dễ gì, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, hảo hảo quý trọng đi.”

Tiểu Mã rất hiếm thấy chưa phản bác, cúi đầu không nói lời nào.

“Được rồi, đồ đạc đều ở trên giường, cậu lát nữa tự mình chậm rãi xử lý đi, tôi đưa Chanh Tử đi trước, từ quê trở về, tôi lại tìm cậu.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Tiểu Mã, mang theo Chanh Tử và Qua Qua rời khỏi, sau khi ra khỏi cửa, thấy Tiểu Mã chưa đi ra theo, trong lòng rất khó chịu, tiểu tử này thế mà không tiễn mình!

Ở ngoài cửa khách sạn gọi xe taxi, trực tiếp đến cầu lớn vùng ven sông. —— ngày hôm qua hắn và Chanh Tử từng thương lượng, đem cô đưa đến bờ Trường Giang, cô có thể tự bơi về Nam Hải, vừa lúc ven đường có thể ngắm một chút phong cảnh hai bờ sông.

Cô là yêu quái có tu vi, Diệp Thiếu Dương tuyệt không lo lắng sự an toàn của cô ở trên đường.

Ở sau khi xuống xe bên cầu, xe taxi lái đi, Diệp Thiếu Dương đưa cô đến bờ sông, nơi này là hành hồng khu, không có lấy một ai.

Diệp Thiếu Dương dặn dò cô một phen, bảo cô tu luyện cho tốt, đừng gây chuyện đánh giết, gây hấn linh tinh, Chanh Tử nhất nhất nhớ kỹ, ánh mắt rất không nỡ.

“Được rồi, em đi đi, anh nhìn em đi.” Diệp Thiếu Dương nói.

Chanh Tử xấu hổ xoay lưng lại, cởi nút áo.

“Này, em làm gì vậy!” Diệp Thiếu Dương kêu to.

Chanh Tử kinh ngạc nhìn hắn, “Cởi quần áo, em phải cởi quần áo xuống nước, đem quần áo nuốt vào trong bụng, như vậy mới sẽ không bị ướt, bằng không em giữa đường lên bờ mặc cái gì!”

Diệp Thiếu Dương giật mình, mình thế mà lại quên chi tiết này, lập tức khoát tay nói, “Được được, vẫn là em nhìn anh đi thôi, sau khi anh đi em mới đi là được.”

“Vâng, tạm biệt lão đại, tạm biệt Qua Qua.”

“Tạm biệt tiểu sư muội, đừng quên chuyện đã đáp ứng ta!”

Diệp Thiếu Dương hướng Chanh Tử khoát tay, xoay người rời khỏi, đi về phía trên đê. Qua Qua nhảy đến trên vai hắn ngồi, hắn là quỷ thân, không có trọng lượng gì, hơn nữa có thể huyễn hình thu nhỏ lại, ngồi xổm trên vai người ta sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì.

Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu rất phản đối nó làm như vậy, cảm giác mình như con khỉ làm xiếc, ở dưới Qua Qua không thuận theo không buông tha kiên trì, cũng bị ép tiếp nhận, vỗ mông Qua Qua một pháp, nói: “Cô ấy đáp ứng ngươi cái gì?”

“Hắc hắc, bí mật.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, sau khi leo lên đê, theo bản năng quay đầu nhìn Chanh Tử một cái, kết quả cô đứng ở bên bờ cởi quần áo, một mảng trắng bóng, dọa hai con mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài, vội quay đầu đi, hướng một đầu khác của con đê đi xuống.

Khóe mắt Chanh Tử một mực nhìn quét Diệp Thiếu Dương bên này, thấy hắn xuống đê, cười hắc hắc, đem quần áo mặc lại, theo bờ sông, bước chân nhẹ nhàng hướng hạ du chạy đi.

Cô không muốn về nhà sớm như vậy, bị người ta nhốt hai năm, thật không dễ gì đi ra, lại đang ở thành phố lớn, đương nhiên muốn du lịch một phen, tản bộ khắp nơi, sau đó lại về nhà...

Diệp Thiếu Dương cho rằng Chanh Tử đi rồi, tự mình gọi xe taxi, ở trong điện thoại tìm được địa chỉ Trang Vũ Ninh tối hôm qua gửi cho mình, cho lái xe xem.

“Phòng trực tiếp số 1 của Nghiễm Điện Đại Hạ, ok.” Tài xế khởi động ô tô, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cậu là xem trận chung kết tổng giải đấu ca sĩ à?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Hắc hắc, cậu ủng hộ ai?”

“Tôi... Trang Vũ Ninh.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, trừ cô, mình không biết một tuyển thủ nào.

“Thật à, tôi cũng thích Trang Vũ Ninh, chậc chậc, bộ dáng nhỏ nhắn, hát lại dễ nghe...” Đại ca tài xế vẻ mặt say mê, “Đúng rồi, cậu nghe nói chuyện xấu chưa, Vũ Vũ gần đây hẹn hò với một người đàn ông, bị người ta chụp được, còn có paparazzi ở phụ cận biệt thự nhà cô ấy nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, thầm nghĩ nói sẽ không là mình chứ, dùng ngữ khí hóng hớt hỏi thăm hỏi: “Chuyện thế nào?”

“Một tạp chí nhỏ nói, còn chụp được ảnh hai người kết bạn đi chung, muốn tôi nói sao, đây là tin vịt, người ta chẳng lẽ còn không thể ăn cơm gặp mặt với đàn ông? Hơn nữa theo tôi thấy, tiểu tử đó có thể chỉ là bảo tiêu của Vũ Vũ.”

Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên nói: “Đại ca cao kiến.”

“Hắc hắc.” Đại ca tài xế càng nói càng nổi hứng, “Cái này không phải bày rõ sao, trên ảnh nam nhân kia ăn mặc quê như vậy, bộ dáng cũng không đẹp trai, Vũ Vũ sao có thể coi trọng người như vậy.”

Đại ca tài xế quay đầu nhìn hắn một cái, “Đừng nói, người trên ảnh chụp đó bộ dạng rất giống với cậu, cậu nói xem, Vũ Vũ có thể coi trọng cậu như vậy không.”

“Tôi à, đại ca có thể không trực tiếp như vậy không.” Diệp Thiếu Dương ảm đạm cạn lời.

Sau khi tới nơi xuống xe, Diệp Thiếu Dương vốn đang lo mình tìm không thấy vị trí phòng trực tiếp, kết quả nhìn qua, chỗ nào cũng người ta tấp nập, có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ tay nâng ảnh đợi ở bên cạnh đường cái, ánh mắt sáng quắc quan sát xe lui tới, trong đó còn có tên của Trang Vũ Ninh.

Diệp Thiếu Dương đoán những người này tám phần chính là cái gọi là đoàn fan, ở đây chặn thần tượng của mình xuống xe.

Trong đám người còn có không ít hàng rong, bán hạt dưa mì cháo Bát Bảo, trộm đồ...

Diệp Thiếu Dương đang muốn chen đám người đi vào, đột nhiên trong đám người nổ tung một đợt tiếng kinh hô, lớn tiếng hô lên hai chữ “Vũ Vũ”.

Quay đầu nhìn, một chiếc xe hàng hiệu đỗ ở ven đường, hai gã bảo tiêu xuống xe trước, ngăn đám người, sau đó một mỹ nữ ăn mặc trang trọng uyển chuyển xuống xe, Diệp Thiếu Dương nhìn hồi lâu, mới nhận ra là Trang Vũ Ninh.

Hôm nay, toàn thân trên dưới cô đều tỉ mỉ trang điểm, nhìn qua tỏa sáng lóa mắt, không quá giống với cô lúc bình thường, trên mặt mang theo một loại mỉm cười ấm áp, hướng các fan của mình vẫy tay.

Ở dưới bảo an mở đường đi về phía phòng trực tiếp, thỉnh thoảng bị fan chen tới tặng hoa và đòi kí tên.

Cô chưa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương theo dòng người, tới phía trước sảnh trực tiếp, tiếp cận chỗ kiểm tra vé, có người từ phía sau vỗ vai Diệp Thiếu Dương một cái, quay đầu nhìn lại, là Trang Thái.

“Tiểu Diệp à, tôi dẫn cậu đi vào.” Trang Thái thân thiết nói, cũng hướng hắn làm cái động tác tay chớ có lên tiếng, Diệp Thiếu Dương biết là bảo mình đừng nhắc tên Trang Vũ Ninh, miễn cho bị người ta vây xem.

Theo Trang Thái đi vòng cửa hông sảnh trực tiếp, từ thông đạo VIP đi vào, tiến vào sảnh trực tiếp, bọn họ chỗ ngồi ở hàng thứ ba. Trang Thái bảo Diệp Thiếu Dương ngồi ở vị trí gần đường đi nhất. “Cậu ngồi ở đây, đợi Vũ Vũ lên đài càng tiện nhìn thấy cậu hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.