Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 425: Chương 425: Chương 425: Làm một chiếc lá cây của anh 2




Diệp Thiếu Dương nhíu mày, cô ấy lên đài ca hát, nhìn thấy tôi làm gì?

Sau đó khách quý lục tục vào sân, sau khi ngồi xuống, người xem mua vé lục tục vào sân, toàn bộ quá trình ồn ào, còn kèm theo tiếng nhạc inh ỏi, Diệp Thiếu Dương rất mất tự nhiên, cũng không có lòng tò mò gì cả, lấy ra điện thoại, chơi game anipop gần đây mới học được.

Đánh mãi tới khi thi đấu bắt đầu, tuyển thủ dự thi đều là ngôi sao mới hút fan, mỗi một người lên đài đều sẽ dẫn phát xao động, Diệp Thiếu Dương cũng không nghe như thế nào, Trang Vũ Ninh là một người cuối cùng lên đài.

Ở lúc đối thoại với MC, cô bày tỏ ca khúc mình dự thi là một bài hát mình gần đây viết, là vì tặng cho người bạn nào đó, khi nói câu này, Diệp Thiếu Dương chú ý tới ánh mắt cô từ trên mặt mình đảo qua.

Sau đó, nhạc đệm vang lên, cô ngồi vào trước đàn dương cầm, bắt đầu đàn hát:

Ca khúc tương đối chậm và lắng đọng, có thể nghe rõ mỗi một chữ, Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghe:

Bắt đầu của bắt đầu,

Chúng ta là hai con người xa lạ

Đến từ thế giới xa lạ

Một hồi duyên phận gặp gỡ,

Đem chúng ta kéo lại với nhau

Tất cả đều là vì lần gặp gỡ đó

Ở mùa các loại hoa nở rộ

Ở đêm khuya gió khẽ mơn trớn

Anh một thân áo trắng

Như thiên sứ giáng xuống

Mang em, rời khỏi, đêm vĩnh hằng nguy cơ bốn bề,

Tương tư, từ đó, chẳng phân ngày đêm

Mấy kiếp luân hồi, âm dương hai giới

Em xuyên qua kiếp trước kiếp này chỉ vì hôm nay gặp

Thanh xuân vô thường, năm tháng dài đằng đẵng

Anh là lá cây em ở cây sinh mệnh cẩn thận hái xuống

...

Bắt đầu của bắt đầu, chúng ta là hai người xa lạ

Đi cùng nhau ở thế giới quen thuộc.

Cuối cùng của cuối cùng, chúng ta cùng nhau đi

Để em, bước vào thế giới của anh.

Chờ em, đi ở bên anh,

Làm... Một chiếc lá cây của anh.

Một khúc kết thúc, vỗ tay như sấm dậy.

Diệp Thiếu Dương cũng cùng nhau vỗ tay theo, dưới ánh đèn, hắn nhìn thấy ánh mắt Trang Vũ Ninh dừng ở trên mặt mình, ánh mắt lập lòe tỏa sáng.

“Hát không tệ nhỉ.” Trang Thái hỏi.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Bài hát này, là nó vài ngày gần đây viết, nhất là ca từ, tốn tinh lực rất lớn.” Trang Thái có sự ám chỉ.

Diệp Thiếu Dương vẫn gật đầu, hắn không biết có thể nói cái gì, bài hát này đem tới cho hắn, chỉ có sự cảm động thật sâu.

Trang Vũ Ninh sau khi xuống đài, MC lên đài, tương tác với người xem, giám khảo chấm điểm, sau đó mời tuyển thủ lên đài, nói về cảm thụ dự thi...

Đi xong một bộ trình tự tiết mục trình diễn trên tivi thường xuyên xuất hiện, rốt cuộc tuyên bố giải thưởng, không có gì bất ngờ xảy ra, Trang Vũ Ninh đạt tổng quán quân.

Giám khảo nhất trí đưa ra một lời bình đơn giản mạnh mẽ: ca khúc ưu tú, biểu diễn càng thêm tình chân ý thiết.

Sau đó là nghi thức lên ngôi long trọng, đoàn fan của Trang Vũ Ninh nháy mắt lao tới dưới vũ đài, hoan hô lên, chặn tầm mắt.

“Tôi đi trước, lát nữa giúp tôi chúc mừng Vũ Vũ, tôi... kiêu ngạo vì cô ấy.” Diệp Thiếu Dương đứng lên, nói với Trang Thái.

“Cậu đi ngay bây giờ?” Trang Thái giật mình nói, “Vũ Vũ nói, chờ diễn xuất kết thúc, có một tin tức trọng yếu muốn nói cho cậu.”

“Lần sau đi.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi sẽ trở về.”

Sau đó không để ý Trang Thái ngăn trở, chui vào trong đám người.

Nửa giờ sau, điển lễ trao giải chấm dứt, Trang Vũ Ninh tẩy trang, ở phòng nghỉ nhìn thấy phụ thân, hai cha con hưng phấn ôm nhau.

“Tổng quán quân, tinh đồ vô lượng.” Trang Thái tặng chúc phúc của người làm cha.

Trang Vũ Ninh rất hưng phấn, có chút xấu hổ nói: “Hôm nay có hai việc, con vừa hoàn thành một cái, nếu kế tiếp sự kiện kia thành công, mới xem như thật sự thành công.” Nói xong nhìn quanh, “Sao không thấy Thiếu Dương ca?”

Trang Thái âm thầm thở dài, nói: “Đi rồi.”

Trang Vũ Ninh ngây ra một phen, lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, mới nhìn thấy có một cái tin nhắn hắn gửi đến, nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người.

“Sao vậy?” Trang Thái thấy vẻ mặt cô khác thường, hỏi.

“Anh ấy về quê rồi...” Trầm mặc thật lâu sau, Trang Vũ Ninh ảm đạm nói, vành mắt có chút đỏ lên.

Trang Thái vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Cậu ấy bảo cha chuyển lời cho con, cậu ấy sẽ quay lại.”

Trang Vũ Ninh cắn cắn môi, nói: “Vậy con... Sẽ chờ anh ấy trở về.”

Lúc này, Diệp Thiếu Dương đã ngồi ở trên tàu hỏa chạy đi Dự Châu.

Một mình hắn tới nhà ga, sau khi lên xe, gửi tin nhắn rời khỏi sớm hơn cho tất cả bạn bè, sau đó, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như thay phiên gọi điện thoại đến quở trách hắn.

Diệp Thiếu Dương thật không dễ gì trấn an, xoa xoa cái tai bị ồn ào phát đau, tựa lưng vào ghế ngồi, bên tai lặp lại quanh quẩn ca khúc Trang Vũ Ninh lúc trước biểu diễn.

Cô ở trước khi biểu diễn, từng giới thiệu bài hát tên là《 làm một chiếc lá cây của anh 》, hai chữ lá cây (Thụ Diệp), tám phần là vì không bàn mà hợp ý dòng họ mình.

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài một hơi, cảm nhận được áp lực bị người ta nhớ thương.

Nhìn cảnh vật biến ảo ngoài cửa sổ tàu, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới vài năm chưa về quê nhà, không biết hiện tại bộ dáng thế nào, thi sát kia, rốt cuộc chuyện là sao, sư phụ lại là từ đâu biết nó lại lần nữa xuất thế?

Trực giác nói cho hắn, đây lại là một việc khó giải quyết.

Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút mệt, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

“Làm sao vậy, không nỡ bỏ các mỹ nữ của cậu?” Một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, trong nháy mắt còn hoài nghi mình có phải bị ảo giác ở tai hay không, mở mắt nhìn lại, giật mình phát hiện bên cạnh chỗ ngồi của mình một người quen thuộc ngồi: Tiểu Mã!

“Sao cậu lại ở đây!” Diệp Thiếu Dương kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Sau khi cậu đi, tôi liền đi tìm Bình Bình, nói cho cô ấy tình huống, coi như là du lịch một hồi, thuận tiện kiếm ít tiền, cô ấy cũng đã đáp ứng, vừa lúc cô ấy sắp tới bận thi cử, không có thời gian đi với tôi. Tôi tra số tàu, sau đó mua vé đi lên.” Tiểu Mã nhún vai, “Chỉ đơn giản như vậy.”

Diệp Thiếu Dương cười lên, hướng trên ngực cậu ta đánh một quyền, “Kiếm tiền cái em gái cậu, không có ai cho cậu tiền. Lại nói cậu mặt hàng này cũng là, cần gì cứ muốn đi theo tôi.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Tôi cũng không biết, tựa như trong minh minh có một thanh âm giựt giây tôi đi theo cậu...”

Diệp Thiếu Dương biết cậu ta là đang lấy cớ, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, chưa phản bác. “Đúng rồi, vậy cậu làm sao lại ngồi ở đây, sao cậu biết số ghế của tôi?”

“Tôi không biết, chỗ tôi ở toa tàu cách vách, dọc đường tìm tới đây, thấy chỗ cậu không có ai, cố ý muốn cho cậu cái kinh hỉ.”

Tiểu Mã lấy ra điện thoại, gạt vài cái, mở ra giao diện một tin tức, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem, tiêu đề là 《 Trang Vũ Ninh đoạt tổng quán quân, hiện trường suy diễn thâm tình thổ lộ 》.

“Hiện tại trên mạng đều đang đoán, bài hát đó của Vũ Vũ là hướng ai hát, nhưng cũng có người cho rằng đây là một loại chiêu trò.”

Tiểu Mã hướng Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Hiện tại trở về còn kịp.”

“Nhảy tàu sẽ chết.” Diệp Thiếu Dương một câu dời đi, không bàn luận đề tài này nữa.

Mấy giờ sau, xe lửa chạy đến Dự Châu, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã xuống xe, gọi xe đến bến xe, mua một vé ô tô đến huyện Hoài Thượng, ở tiệm cơm nhỏ bên ngoài ăn cơm trưa, nghỉ ngơi hai giờ, mới ngồi lên ô tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.