Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 426: Chương 426: Chương 426: Nạn hạn hán quê nhà




Tiểu Mã hỏi: “Bao lâu có thể tới nơi?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Trên lý luận... Không đến một ngày.”

Tiểu Mã mở to mắt: “Thứ này sao còn có lý luận?”

“Đến huyện thành ngồi xe dù vào núi, có đôi khi ngồi được, có đôi khi nửa ngày không ngồi được.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đương nhiên đây là tình huống vài năm trước, đã mấy năm không về, tôi cũng không biết.”

Tiểu Mã vẻ mặt đen sì, “Nhà cậu là ở Hỏa tinh sao, phức tạp như vậy.”

Ở trên xe khách lắc lư mấy giờ, sau khi xuống xe, hai người tới một huyện thành nhỏ: huyện Hoài Thượng.

Từ bến xe đi ra, lập tức có lái xe dù vây lên, dùng giọng địa phương hô các loại địa danh.

Trung Nguyên quan thoại tuy quê một chút, nhưng không khác tiếng phổ thông quá lớn, Tiểu Mã cũng nghe hiểu được.

Diệp Thiếu Dương nhận chuẩn một tài xế, trước dùng tiếng phổ thông hỏi hắn đi Tương Gia Đại Môn bao nhiêu tiền, tài xế nói tám mươi. Diệp Thiếu Dương lại dùng tiếng địa phương nói một lần, tài xế ngây ra một phen, nhất thời giảm đi bốn mươi.

Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã theo phía sau tài xế.

“Cậu không phải năm tuổi đã rời nhà sao, sao còn có thể nói giọng địa phương?” Tiểu Mã có chút khó hiểu hỏi.

“Tôi cho dù ba tuổi biết nói, cũng nói giọng địa phương hai năm đó.” Diệp Thiếu Dương lườm một cái, nói: “Thứ học lúc còn nhỏ dễ nhớ nhất, giọng nói quê hương khó sửa.”

Nói là xe dù, thật ra là một chiếc xe khách loại nhỏ, xem cái xe này nát không sai biệt lắm với xe báo hỏng, Tiểu Mã cũng có chút không dám lên, nhưng trên xe đã có vài người ngồi.

Hai người sau khi lên, chiếm chỗ ngồi hàng sau, đợi hai mươi phút, xe lục tục có người lên, có bảy tám phút sau, người trên xe bắt đầu thúc giục tập thể, tài xế đợi thêm một lúc, thấy không có ai lên xe, lúc này mới xuất phát.

Xe khách nhỏ rời khỏi huyện thành, dọc theo đường nhựa giữa một cánh đồng chạy lọc xọc.

Cảm giác cách quê càng lúc càng gần, Diệp Thiếu Dương cũng không tránh khỏi có chút kích động nho nhỏ, tuy mình không còn nhà, nhưng loại tình quê này vẫn còn.

Đột nhiên, Tiểu Mã dùng cánh tay thúc hắn một cái, nói: “Quê cậu có phải ở trên sa mạc hay không vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”

Tiểu Mã hướng các hành khách phía trước bĩu môi, nói: “Bằng không mỗi người đều mua nhiều nước khoáng như vậy làm gì?”

Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn lại, quả thật vậy, hầu như toàn bộ hành khách phía dưới chỗ ngồi đều đặt thùng lớn nước sạch hoặc là một giỏ lớn nước khoáng, còn có các loại đồ uống.

Vừa vặn lúc này, một tiểu cô nương ba bốn tuổi ngồi ở hàng trước bọn họ, bởi vì ô tô lắc lư, đem một chai đồ uống đánh ổ một chút, mẹ cô bé lập tức vỗ một phát lên cánh tay bé, mắng to: “Uống cái gì mà uống, lãng phí bao, biết bao nhiêu tiền mới mua được không!”

Một chai đồ uống, có thể đáng bao nhiêu tiền? Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liếc nhau, cảm giác được sự tình có chút không tầm thường.

Tiểu Mã nói: “Bằng không cậu hỏi một chút sao lại thế.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Không vội, xuống xe nói sau, dù sao bọn họ đều là đi Tương Gia Đại Môn.”

Tương Gia Đại Môn, là một trấn, cũng không phải bởi vì nhiều người họ Tương, chỉ là vì từng có một hộ gia đình họ Tương có Trạng Nguyên, hoàng đế ban thưởng xây một cái đền thờ ở trên đường, nhìn qua giống cánh cửa lớn, sau này gọi thành Tương Gia Đại Môn, tên truyền ra, về sau thành tên trấn.

Diệp gia thôn chỗ nhà Diệp Thiếu Dương, cách trấn còn có hai mươi dặm. Khi hai người xuống xe, trời đã tối, không có xe vào núi, vì thế Diệp Thiếu Dương tính ở trên trấn qua đêm.

“Mua chút nước uống trước.” Tiểu Mã nói xong, cắm đầu chui vào một tiệm nhỏ ven đường, gọi hai chai tăng lực.

“Không có.” Ông chủ là một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, nói rất đơn giản.

Tiểu Mã nói: “Vậy có đồ uống gì?”

Ông chủ nhìn cậu ta một cái, chỉ chỉ hai chai nước khoáng bày trên tủ lạnh, “Chỉ có cái này, tám đồng một chai.”

“Tám đồng?” Tiểu Mã kêu lên, “Ôi đệch, ông đây là hắc điếm à.”

“Tiểu tử nói chuyện chú ý chút, tám đồng tôi cũng không muốn bán, không mua thì đi, cậu xem trên trấn này có một nhà nào bán rẻ hơn tôi hay không.”

Diệp Thiếu Dương phát hiện không đúng, tiến lên dùng giọng bản địa nói: “A thúc, tôi vừa về nhà không biết, vì sao một chai nước khoáng bán đắt như vậy?”

Ông chủ nghe hắn nói giọng địa phương, thái độ tốt hơn chút, đánh giá cao thấp một cái nói: “Sinh viên à, người nhà cậu chưa gọi điện thoại nói cho cậu sao? Trấn sắp cắt nước rồi, chỉ có đập chứa nước A Lý còn có một chút nước.

Hướng tiếp phía nam, một chút nước cũng không còn, hiện tại nước còn đắt hơn dầu, nước khoáng cũng sắp không về rồi, cậu nếu thực khát lấy một chai cầm đi uống, không cần tiền, nhưng chỉ có thể cho các cậu một chai.”

“Cảm ơn ông chú, hỏi thăm chút, trên trấn sao lại cắt nước thế?”

Ông chủ buông đôi tay, “Quỷ biết sao lại thế, từ tháng trước bắt đầu, mực nước trong giếng liên tục hạ xuống, đến tháng trước, giếng sâu nữa cũng không có nước. Ba tháng không có một giọt mưa, trong mương trong sông cạn hết, nước uống trên trấn hiện tại tất cả đều là từ huyện thành vận chuyển đến, cậu nói quý hơn vàng đúng không.”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới một màn ở trên xe nhìn thấy, cuối cùng hiểu, các hành khách kia mua nước đều là về nhà uống, liền hỏi: “Nguyên nhân khô hạn tìm được chưa?”

Ông chủ thở dài, “Cũng tìm truyền thông rồi, cũng tìm chính phủ rồi, một tổ điều tra tới từ thành phố, điều tra vài ngày cũng không có đầu mối, nói là nạn hạn hán trăm năm khó gặp, vậy cũng không có cách nào, trong huyện hiện tại mỗi ngày phái hai xe nước tới đưa nước, cũng chỉ đủ mọi người uống nước, sinh hoạt hàng ngày cũng không đủ...”

Tiểu Mã nghe ông ta nói như vậy, kinh ngạc hỏi: “Trên trấn không có hệ thống cung cấp nước uống?”

“Không có, chúng ta thôn trấn này cách huyện thành gần nhất cũng hơn trăm dặm, núi lại nhiều, rải ống hệ thống cung cấp nước uống phí tổn quá cao, lại nói chỗ chúng ta vốn cũng không thiếu nước, nhà nào cũng có giếng nước, trong núi còn có đập chứa nước, không có ai uống hệ thống cung cấp nước uống.

Sau khi xảy ra nạn hạn hán, thành phố trái lại tích cực muốn rải ống nước, nhưng cũng không phải một ngày hai ngày có thể làm xong, nước xa không cứu được khát gần, lại nói khô hạn không riêng gì trên trấn, các thôn nhỏ phía nam, tình huống càng nghiêm trọng hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm thêm vài câu, cảm ơn, cùng Tiểu Mã rời khỏi cửa hàng nhỏ, đi tìm chỗ trọ.

Trên đường Tiểu Mã hỏi: “Thế nào, chỗ cậu trước đây thường xuyên xảy ra nạn hạn hán sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Địa khu Trung Nguyên, trước giờ vốn không có nạn hạn hán thật sự, chuyện này rất không tầm thường.”

Tiểu Mã không cho là đúng nói: “Có gì không tầm thường, không có mưa, việc của ông trời, ai quản được.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Ba tháng không có mưa cũng có thể nói thông, nhưng vì sao giếng nước cạn?”

Tiểu Mã sửng sốt một chút nói: “Thời gian không có mưa, phơi nắng cạn rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời cạn lời, “Nước giếng nhà cậu là trời mưa tích vào, cậu lúc tiểu học không vào lớp tự nhiên?”

“A... Chẳng lẽ không đúng?” Tiểu Mã đuổi theo, “Vậy cậu nói cho tôi biết, còn có nguyên nhân nào có thể tạo thành khô hạn?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ít nhất có một loại nguyên nhân... Hạn Bạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.