Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 427: Chương 427: Chương 427: Xuất Na




Tiểu Mã chớp chớp mắt, “Hạn Bạt là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương chỉ là đưa ra một giả tưởng, cũng lười giải thích quá nhiều, lẩm bẩm: “Chỉ mong không phải Hạn Bạt, bằng không phiền toái lớn rồi.”

Tìm được một lữ quán, sau khi đăng ký vào ở, phát hiện trong phòng vệ sinh có một thùng nhỏ nước sạch. Người bán hàng nói cho bọn họ, đây là nước bọn họ dùng một ngày, còn là chuyên môn lái xe đến huyện thành tiếp, trong vòng một ngày dùng hết sẽ không còn nữa.

Không có cách nào cả, hai người đành phải thay phiên dùng chậu gỗ rửa mặt rửa chân, sau đó lên giường ngủ, ngồi xe một ngày, hai người đều mệt không chịu được, lên giường chỉ một lát đã ngủ.

Kết quả sáng sớm hôm sau bị một trận thanh âm khua chiêng gõ trống đánh thức.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy tới bên giường, nhìn thấy đoàn người mặc xanh đỏ, từ dưới lầu đi qua, phía trước cạch cạch coong coong, còn có thổi kèn Xona.

Một người đeo mặt nạ dữ tợn chạy tới chạy lui ở trong đám người, bộ dạng như yêu quái, làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.

“Đây là diễn xuất à?” Tiểu Mã ghé lên, nói.

“Nước cũng không có mà uống, ai có công phu diễn xuất.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng mặc quần áo, chạy xuống lầu, vừa lúc cả nhà ông chủ cửa hàng đều đứng ở cửa quan sát chuyện xảy ra trên đường, Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh bà chủ tối hôm qua tiếp đãi mình, dùng giọng địa phương nói: “Thím ơi, đây là làm gì?”

“Xuất Na đó.” Bà chủ nói, “Xuất Na cầu mưa.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lúc này Tiểu Mã cũng chạy xuống, hai người cùng nhau đến bên đường, nhìn về phía đội ngũ tiến lên.

“Xuất Na là có ý tứ gì?” Tiểu Mã hỏi.

“Một loại vu thuật.” Diệp Thiếu Dương hướng một người ngồi ở trên cỗ kiệu trong đội ngũ bĩu bĩu môi, trên thân kẻ này mặc màu sắc rực rỡ, trên mặt vẽ hoa to, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt rõ, ngồi ở trên cỗ kiệu gật gù, bên cạnh cỗ kiệu có mấy đệ tử mặc áo xanh hầu hạ.

“Đây là Na Thần, một loại vu sư dân gian.” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.

“Xem đức hạnh này, cũng là thần côn.” Tiểu Mã thấp giọng nói.

“Cậu đừng nói bừa, Xuất Na chính là bộ dạng này.” Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đi lên lầu đem ba lô của mình cầm xuống, khóa kỹ cửa, cùng đi nhìn Xuất Na cầu mưa. Gặp chuyện như vậy, đương nhiên phải đi xem rõ ràng, đi đường căn bản không vội.

Nơi đội ngũ Na Thần qua, không ngừng có cư dân địa phương gia nhập, còn có người ở ven đường bắn pháo, có một số người trẻ tuổi địa phương cũng chưa từng thấy trận thế này, muốn lấy di động quay chụp video, bị người chung quanh quát lớn ngăn lại.

Sau khi rời khỏi trấn, một người áo bào xanh đi dẫn đầu đội ngũ không ngừng gạt la bàn, như là tìm kiếm phương vị nào đó, thì thầm vài câu với một người bộ dáng lãnh đạo bên cạnh, người nọ lập tức chạy đến cuối đội ngũ, cao giọng tuyên bố trừ người đóng Na Thần, người còn lại không được đi theo nữa.

Tiếp theo lại mấy người bộ dáng y phục thường ở góc đường xếp thành chữ Nhất, Diệp Thiếu Dương đoán bọn họ là nhân viên công chức, chỉ là loại chuyện đề cập mê tín này, không có tiện mặc đồ đi làm.

Diệp Thiếu Dương cũng bị chắn ở giữa đám người, nhìn đám người Xuất Na không ngừng hướng về phía nam đi xa, lúc đi mấy trăm mét, người trẻ tuổi trong đám người hô lên, ồn ào phi pháp hạn chế tự do, vì thế những người y phục thường kia lui về phía sau, chặn đội ngũ Xuất Na, đem bọn họ ngăn cản ở chỗ ngoài hai trăm mét.

Ngay từ đầu, còn có đại đội người trẻ tuổi bừng bừng hứng thú đi theo, kết quả đội ngũ Xuất Na càng đi càng xa, trên đường không ngừng có người tụt lại phía sau, đi mãi mười mấy dặm đường... Người trẻ tuổi trên cơ bản đều mệt không chịu được, lại thiếu nước uống, lục tục tụt lại phía sau, phẫn nộ quay về trên trấn.

Tiểu Mã một hơi uống hết một chai nước khoáng, nhìn đám người phía trước không biết mệt mỏi, oán giận nói: “Những người này rốt cuộc là tới cầu nước hay là xài nước, nước còn chưa cầu được, tôi lúc này nóng tới mức cũng uống hai bình nước rồi, tám tệ một chai, quá xa xỉ.”

Diệp Thiếu Dương cũng uống hết nửa bình nước, gọi Tiểu Mã tiếp tục đi theo.

Ở dưới người áo bào xanh kia dẫn dắt, đội ngũ lúc trái lúc phải, rốt cuộc dừng lại ở một chỗ, phụ cận vừa lúc có một gò đất, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã thở hổn hển trèo lên, ở cao nhìn xuống.

Người áo bào xanh kia đang duy trì trật tự, để những người được lựa chọn kia gộp hết thành một hàng dài, tất cả đều là hán tử tinh tráng, cởi áo, để trần cánh tay đứng.

“Những người này làm gì?” Tiểu Mã hỏi.

“Chọn ra khuôn mẫu Na Thần, dùng để nhập vào.” Diệp Thiếu Dương giải thích, hắn tuy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, nhưng các vu thuật dân gian thông thường đó, ở trong điển tịch Mao Sơn thuật đều có ghi chép, mình từng xem, nhớ rõ trình tự đại khái.

“Người áo bào xanh kia là ai?”

“Vu trợ của vu sư, tương tự đồng tử của pháp sư.”

“Đồng tử à, thì ra cùng một đẳng cấp với tôi.” Tiểu Mã nhìn vu trợ kia, lẩm bẩm, “Sau này tôi cũng phải kiếm một bộ quần áo ra dáng.”

Vu trợ từ trong kiệu lấy ra một cây bộ dáng chổi lau, ở trong một cái thùng chấm thuốc màu đỏ, ở trên đất quét ra một hình bốn cạnh, sau đó lệnh mấy hán tử lấy ra xẻng, ở vị trí hắn chỉ định bắt đầu đào.

Bản thân tay cầm la bàn, tiếp tục đi về phía trước, đi mãi đến chỗ xa mấy trăm mét, lại lựa chọn một vị trí, bảo người ta đào hố.

“Vở kịch này là hát thế nào?” Tiểu Mã tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta, lấy ra âm dương bàn, ‘Soạt soạt!’ gảy vài cái, bắt chuẩn tinh bàn định âm huyệt, lại xoay gạt một phen, gật gật đầu, lẩm bẩm: “Tên vu sư này là có chút tiền vốn.”

Tiểu Mã vội hỏi: “Nói như thế nào?”

“Hắn đào cái hố thứ nhất, là bát cực phong thuỷ nhược địa trong đại phong thuỷ, tướng tinh quan đới, từ phong nam xuy... Chủ là phong thuỷ toàn bộ huyện thành, ở nơi này làm phép, có thể ảnh hưởng đến khí vận toàn bộ huyện thành, một mực hướng bắc, gió âm qua rừng, kết mà không lùi, là nhược địa nơi này đi hết thế...”

Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn: “Cậu nói nhiều như vậy, tôi không nghe hiểu lấy một câu.”

“Nghe không hiểu thì xem, thành thật xem.” Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta nữa.

Ở lúc hai nhóm người đào hố, vu trợ về tới đội ngũ bên này, mời vu sư xuống kiệu, đem đáy kiệu dỡ xuống, bên trong thế mà như một kho hàng di động, chứa không ít đồ.

Vu trợ tự mình động thủ, lấy ra một vật chứa kim loại hình tám cạnh, bày trên mặt đất, ở bên bãi xuống một đống lớn tiền vàng.

Phía trước bày ba cái lư hương, một khối ấn Tỳ Hưu đồng, bố trí tốt pháp đàn, vu sư lúc này mới ra trận, cầm kiếm gỗ đào, lắc lư đi đến trên pháp đàn, vu trợ lập tức dâng một cái bình nhỏ, vu sư uống một ngụm, phun ở trên kiếm gỗ đào, trên lưỡi kiếm lập tức bốc cháy lên ngọn lửa màu lam.

Vu sư lên tiếng đưa tới người đeo mặt nạ dữ tợn kia, giả trang yêu quái, đâm qua một kiếm, đương nhiên không phải đâm thật, mà là hai bên phối hợp, giống như đánh theo bài, ngươi truy ta đuổi, giống luận võ, càng giống khiêu vũ hơn, bên cạnh còn có người nã pháo, khua chiêng gõ trống.

Mấy người áo xanh tùy tính kia cũng nhảy theo một loại vũ đạo kỳ quái.

Tiểu Mã nhìn tới mức hai mắt dại ra, “Đệch, cái quái gì thế này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.