Diệp Quân nghĩ qua cũng thấy đúng, thấy hắn cứ muốn nghe, liền ngồi xuống trên băng ghế, hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này quá tà môn rồi, lúc ấy sau khi chúng ta đi vào, tìm một vòng trong phòng ngoài phòng, chưa thấy lão Lưu, nhưng ngửi được có mùi thối, ngay từ đầu còn cho là mùi WC, về sau có người nói mùi đó không đúng, đó là mùi xác, chúng ta liền theo mùi thối bắt đầu tìm.
Tới trước hầm của sân sau nhà hắn, xác định mùi thối kia là trong hầm truyền đến, lúc ấy trên hầm phủ nắp bê tông, thôn trưởng đi đầu, mấy người cùng nhau động thủ, đem nắp hầm chuyển đi, phía dưới nhất thời truyền đến một mùi thối nồng đậm, hun người ta tới mức mắt cũng không mở ra được.
Lúc ấy phía dưới quá tối, cái gì cũng không thấy. Thôn trưởng sai người đến cách vách mượn mấy cái đèn pin, mọi người soi xuống bên dưới...” Nói đến đây, Diệp Quân dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương, “Con biết thấy gì không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Diệp Quân dùng thanh âm phát run chậm rãi nói, “Lão Lưu ngay tại dưới hầm, trên người bò đầy giòi bọ, đã nát một nửa, nhưng hắn quả thật đứng ở trong hầm, ngẩng đầu nhìn lên trên, nhe răng trợn mắt, còn ý đồ leo lên, nhưng trong hầm không có thang, hắn không lên được.”
“Đệch...” Tiểu Mã não bổ một phen hình ảnh đó, dùng sức nuốt nước miếng một cái.
“Đây là thật, đại chất tử (chất tử: cháu), Nhị thúc của con là tận mắt nhìn thấy.” Diệp Quân sợ Diệp Thiếu Dương không tin, có chút kích động nói.
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật gật đầu, “Con tin tưởng. Sau đó xử lý như thế nào?”
Diệp Quân nói: “Lúc ấy mọi người đều bị dọa ngốc, có người nói cần báo cảnh sát, nhưng thôn trưởng không cho, nói chuyện này quái dị, nhỡ đâu xử lý không tốt, tạo thành ôn dịch gì đó, muốn bổ cứu cũng không còn kịp, vì thế thừa dịp lão Lưu còn ở trong hầm, đem nắp đậy kĩ, từ thôn bên mời đến một vị tiên sinh, đi hiện trường xem.
Tiên sinh đó nói một thôi một hồi, ta người thường cũng nghe không hiểu, ta chỉ nhớ rõ tiên sinh đó nói, đây là hạn thi, là Hạn Bạt gây ra, nhưng thôn trưởng sợ đưa tới cảnh sát, tin tức này tạm thời còn phong tỏa.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, vị tiên sinh kia thật ra không nói bậy, người chết không thối rữa mới thành cương thi, hư thối mà có thể hành động, nguyên nhân rất nhiều, nhưng đều là quái dị sinh ra, nghĩ nghĩ, hỏi: “Cái hầm đó bây giờ có ai trông coi không?”
“Không có ai trông, ai cũng không dám ở đó trông.” Diệp Quân nói, “Tiên sinh kia nói, cứ để như vậy, chờ sau khi đánh chết Hạn Bạt, sẽ đem hắn cùng hỏa thiêu. Thôn trưởng bảo người ta chuyển một tảng đá lớn đè ở bên trên, thứ đó cũng không ra được, tạm thời cũng không có chuyện gì.”
Nói đến đây, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, cảnh cáo: “Cẩu Nhi ta nói với con, đừng tưởng con học đạo pháp vài năm thì đi thể hiện, Hạn Bạt này không phải một đứa nhỏ như con có thể đối phó, con cứ thành thật ở lại chỗ ta, ta xuống núi đi thành phố, mang về chút nguyên bảo ngọn nến cho con, dẫn con đi tế tổ.”
Diệp Thiếu Dương cười gật đầu, “Vậy cảm tạ Nhị thúc.”
Nhị thẩm nói: “Đứa nhỏ vừa trở về, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy, ta đi nấu cơm, giữa trưa mấy người uống một chén.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Trong nhà còn có nước nấu cơm sao?”
“Nước nấu cơm vẫn là có, hiện tại cũng không phải quá khứ, đường xá tốt rồi, ta cách một thời gian đi huyện thành kéo một xe nước trở về, trong nhà nước dùng bình thường vẫn là có, chỉ là tiết kiệm chút.” Diệp Quân thở dài, “Chỉ là đáng tiếc hoa màu, năm nay sợ là không có thu hoạch.”
Tiểu Mã đáp một câu: “Không phải có xe sao, chuyển thêm mấy chuyến nước tưới là được.”
Diệp Quân cười nói: “Đứa nhỏ này thật biết nói, ta lái xe đi huyện thành một chuyến trở về, mất bao nhiêu dầu, hiện tại nước còn đắt hơn dầu, chút hoa màu đó mới đáng bao nhiêu tiền?”
Tiểu Mã lúc này mới tính toán, đỏ mặt không nói chuyện nữa.
Sắp tới giữa trưa, đồ ăn đã làm xong, một nam sinh mười ba mười bốn tuổi đẩy cửa tiến vào, Diệp Quân giới thiệu, đây là con trai nhỏ nhà hắn Diệp Tiểu Soái, theo học tiểu học trên phố, nghỉ hè học bù. Nó còn có một người chị lớn hơn năm tuổi, năm nay vừa thi đỗ đại học, đi học ở vùng khác.
Diệp Quân lấy ra một chai rượu ngon dùng để đãi khách, rót đầy một chén cho Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, bắt đầu ăn uống, không tự chủ được liền tán gẫu về trận lũ nọ.
“Trận lũ đó, thật ra là **.” Diệp Quân uống nhiều rượu chút, cũng bắt đầu nói nhiều, thấp giọng nói với Diệp Thiếu Dương, “Một năm đó quả thật mưa nhiều, địa khu đồng bằng cũng có nước dâng cao, nhưng vùng núi chỗ ta, bao nhiêu năm chưa từng có lũ, nói ra, vẫn là vì đào ra Sơn Thần Ấn...”
Diệp Thiếu Dương hắn đã sớm hoài nghi, trận lũ đó không bình thường, nghe Diệp Quân nói như vậy, nhất thời kích động hẳn lên, nghiêm túc lắng nghe.
Diệp Quân nói: “Một năm đó, vùng này chúng ta thời điểm xây cầu to, đục núi mở đường, lộ ra một bức tượng đá cao bằng nửa người, hình dạng là một con sư tử, lớp người già nói, đó là Sơn Thần Ấn để trấn sơn, phải đặt ở trên núi, mới có thể phù hộ một phương bình an, một khi cầm đi, sơn thần tức giận, sẽ xảy ra lũ.
Đám người nhà quan kia nào có nghe, đem Sơn Thần Ấn cầm đi, quả nhiên, không qua bao lâu lũ bất ngờ bạo phát... Ài, có vài thứ, thật sự không thể không tin.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong kinh hãi không thôi, hỏi: “Sơn Thần Ấn đó bộ dáng thế nào, Nhị thúc ngài từng thấy không?”
Diệp Quân lắc đầu nói: “Chỉ là nghe nói giống sư tử, ta cũng là nghe nói, chưa tận mắt thấy.”
Giống sư tử... Chẳng lẽ là Tỳ Hưu?
Chuyện này, quả thực có chút quái dị, nói không chừng sau lưng có chân tướng nào đó kinh người, Diệp Thiếu Dương quyết định nghiêm túc điều tra một phen.
Hàn huyên thêm một lúc về việc khác, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Nhị thúc, năm đó con thi sát nọ từng hại con ngài biết chứ, chính là cái con mà đào tẩu đến trong núi ấy, gần đây có phải xuất hiện hay không?”
Diệp Quân lắc lắc đầu, hồ nghi nhìn hắn, “Con nghe ai nói, không thể nào, ít nhất ta không biết.”
Diệp Thiếu Dương vốn tưởng sẽ có dấu vết gì để lại, không ngờ Nhị thúc phủ định hoàn toàn, ngây ra tại chỗ. Nhị thúc nói với mình nhiều chuyện bí mật về thôn như vậy, ở trên chuyện này, ông ấy không có đạo lý lừa mình, cho nên hoặc chính là thi sát rời núi, nhưng ông ấy không biết, hoặc là sư phụ lừa mình.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai loại khả năng đều có, nhưng Diệp Quân quanh năm ở trong thôn cuộc sống, nếu ngay cả gã cũng chưa nghe nói chuyện thi sát rời núi, sư phụ lại là từ chỗ ai nghe nói vậy, chẳng lẽ là bấm đốt ngón tay tính ra?
Diệp Thiếu Dương không hiểu ra sao, nhưng cũng may mình đã đến, để sau này sẽ có cơ hội điều tra, hơn nữa trước mắt chủ yếu nhất là đối phó Hạn Bạt, lập tức suy nghĩ, có chủ ý, dặn vợ chồng Diệp Quân tạm thời đừng đối ngoại bại lộ thân phận mình, cứ nói mình là cháu hoặc cháu ngoại đằng nhà thím hai, đến thăm người thân.
“Con thi sát đó có cừu oán với con, con lo lắng nó ngay trong núi phụ cận, nhỡ đâu biết con trở về, sẽ đến lấy mạng con.” Diệp Thiếu Dương đem cái cớ đã nghĩ sẵn nói ra.
Lý do này tuyệt đối đầy đủ, vợ chồng hai người Diệp Quân lúc này bày tỏ muốn giấu diếm thân phận của hắn, ai cũng không nói.