Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 432: Chương 432: Chương 432: Lão quỷ đánh lén




Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương giấu diếm thân phận mục đích hoàn toàn ngược lại: hắn là không muốn bại lộ thân phận mình, miễn cho sau khi bị thi sát biết, ẩn vào chỗ tối, đề phòng mình, tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng.

Về phần thi sát chủ động tìm đến mình gây sự, Diệp Thiếu Dương trái lại hy vọng nó đến, nhưng thi sát tu luyện mười mấy năm, chỉ số thông minh cho dù không bằng nhân loại, cũng không phải ngu ngốc.

Diệp Thiếu Dương tin tưởng, nó nhất định có thể nghĩ đến, mình đã dám về thôn, khẳng định là đã làm tốt chuẩn bị, bởi vậy tuyệt đối không dám vọng động.

Cơm nước xong, Diệp Quân đẩy cửa tới trong sân, ngửa đầu nhìn mây đen trên trời, thở dài, thất vọng nói: “Mây đen cũng tới rồi, sao còn chưa có mưa nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể nói thật với hắn, ở dưới sự dẫn dắt của thím hai, đi cùng Tiểu Mã vào trong một gian phòng được thu thập sạch sẽ, đây là một gian phòng, bên trong còn có phòng nhỏ, trong ngoài đều bày một tấm giường, vừa đủ hai người ở.

Diệp Thiếu Dương đánh giá xung quanh một phen, phòng rất sạch sẽ, rất ít đồ gia dụng, cũng là đồ mới, liền hỏi: “Thím hai, đây là phòng mới?”

“Đây là phòng dự bị cho Tiểu Soái tương lai kết hôn dùng, tạm thời không có ai ở, vừa lúc đãi khách dùng, các con an tâm ở không có việc gì.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thím hai nghĩ nhiều rồi, Tiểu Soái tương lai thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp khẳng định muốn ở lại thành phố lớn, sao có thể trở lại trong thôn nhỏ.”

Thím hai cười đến cười run rẩy hết cả người, “Thím cũng muốn nó có tiền đồ, thím đây không phải lo trước khỏi hoạ sao, nhỡ đâu học không tốt, về nhà còn có vài mẫu đất trồng trọt. Được rồi, thím không dong dài, anh em bọn con ngủ một hồi đi, coi như nhà của mình, đừng khách khí nhé.”

Nói xong đem cửa đóng lại rồi đi ra ngoài.

Tiểu Mã nằm lên trên giường trải đệm chăn mới, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Diệp Tử, cậu không phải nói cậu ở quê không còn trực hệ sao, ở đâu toát ra chú hai?”

“Đây là chú họ của tôi, năm đó quan hệ tốt nhất với cha tôi.”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới vợ chồng Diệp Quân giản dị nhiệt tình, cũng có chút cảm thán, “Tôi vốn không muốn ở lại đây, chỉ là muốn tìm ông ấy hỏi thăm chút tình huống, tôi nếu là không đến, tôi cũng không biết bọn họ niệm thân tình như vậy.”

Tiểu Mã nằm xuống, ngáp nói: “Thân thích chính là càng đi càng thân, cậu về sau phải thường xuyên về nhà.”

Diệp Thiếu Dương uống chút rượu, cũng có chút mệt, đến buồng trong nằm xuống, nghe thấy Tiểu Mã buồn ngủ mắt nhập nhèm nói: “Tiểu Diệp Tử, cậu tính làm sao bây giờ, có kế hoạch gì không?”

“Đi xem lão Lưu kia trước, có phải hạn thi hay không.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ban ngày ban mặt, dễ bị người ta phát hiện, phải đi buổi tối.”

Ngủ ở trên giường, Diệp Thiếu Dương đem vài cái manh mối nhận được tổng kết một phen: thi sát, Hạn Bạt, sư tử bằng đá dẫn phát nước lũ.

Hắn mơ hồ cảm thấy, giữa ba sự vật này, có lẽ có loại liên hệ thần bí nào đó.

Nhưng mình biết quá ít, phải tiếp tục điều tra từng chút một.

Ngủ một giấc, giữa buổi chiều tỉnh lại, hai người biết thiếu nước, xấu hổ dùng nước nhà Diệp Quân, dùng nước khoáng mang đến rửa mặt, đi ra nhìn thấy thím hai đang khâu quần áo, chào hỏi, nói lại là ra ngoài đi dạo. Rời khỏi nhà, dạo qua một vòng thôn mới ở giữa sườn núi, sau đó dẫn Tiểu Mã xuống núi, tới trong thôn cũ ở chân núi.

Trong thôn đã không còn lấy dù chỉ một hộ gia đình, nhưng đi ở trên đường cũ trong thôn, ký ức ở sâu trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn bị đánh thức một chút, vô tình đi đến ngoài cửa nhà mình, cách sân, ngửa đầu nhìn ba gian nhà ngói nhà mình một lúc, năm đó đây từng là căn nhà tốt nhất của thôn cũ, hiện tại đã suy sụp không thành bộ dáng gì cả.

Diệp Thiếu Dương tới trước nhà chính, hai cánh cửa gỗ đóng chặt đã loang lổ không thành bộ dáng, bên trên còn có dấu vết nước lũ lưu lại, đưa tay đẩy, cửa mở, một mùi mốc xộc vào mũi.

“Tiểu Diệp Tử, nhà cậu có WC không?” Tiểu Mã đột nhiên mở miệng nói.

“Đến phía sau giải quyết ngoài trời đi!” Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, từ trong ba lô lấy ra một ngọn nến, đốt lên sau đó đi vào.

Trên tường khắp nơi đều là vệt nước, rất nhiều thứ đều mục nát hỏng rồi, Diệp Thiếu Dương đi hết mấy căn phòng một lần, cuối cùng tới phòng cha mẹ từng ở, đệm chăn trên giường hiện ra bộ dáng bị nước ngâm sau đó mục nát, trên mặt đất còn có hai đôi giày, cũng mục nát chỉ còn lại có đế giày.

Diệp Thiếu Dương tưởng tượng ra năm đó lúc nước lũ đến, cha mẹ vội vàng đào tẩu như thế nào, ngay cả giày cũng chưa kịp xỏ, nhất thời tim như bị đao cắt.

Tất cả đều đã hết.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt, yên lặng đứng một hồi, đột nhiên, một làn gió lạnh thổi tới trước mặt, gió âm!

Vội vàng mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt màu xanh mét, dán ở trước mặt mình, hai con mắt gà chọi xoay chuyển, vươn đôi tay, đang định bắt mình.

Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, theo bản năng vỗ một chưởng ở trên đầu cái mặt quỷ, đem nó đánh bay ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất, nhất thời biết tìm lầm người, đứng dậy muốn chạy ra bên ngoài.

Diệp Thiếu Dương tùy tay đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế, rơi ở phía trước quỷ ảnh, tiếp theo tay cầm một đồng khác, nói: “Ngươi chỉ là oán linh, trong vòng ba bước, ta khiến ngươi hồn phi phách tán!”

Quỷ ảnh ngây ra ngay tại chỗ, chậm rãi xoay người lại, quỳ ở trên mặt đất, không ngừng dập đầu, miệng niệm: “Đại pháp sư tha mạng, ta không biết ngài là đại pháp sư, mạo phạm thiên uy, đại pháp sư tha mạng...”

Vì tránh cho có thể kinh động thi sát, Diệp Thiếu Dương bắt đầu từ lúc vào thôn, quả thật phong ấn cương khí trong cơ thể, trừ quỷ yêu tu vi cực sâu, bình thường tuyệt không phát hiện được thân phận pháp sư của mình, bằng không con quỷ này cũng không dám ngu ngốc đến mức lao tới trước mặt mình.

Nhìn chăm chú, quỷ ảnh này là một lão giả, trang phục thôn dân, liền hỏi: “Ngươi là dã quỷ đến từ nơi nào, vì sao muốn hại ta?”

Lão quỷ vừa dập đầu, vừa run rẩy nói: “Tôi chính là người chết trong thôn này, bị lũ bất ngờ làm chết đuối, không muốn đi âm ty, cho nên nhặt căn nhà không có ai ở làm hang ổ, nhìn thấy đại pháp sư ngươi tiến vào, chỉ muốn đem ngươi dọa đi...”

“Nói hươu nói vượn!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Thứ nhất, ngươi sau khi chết phải đi âm ty đưa tin, vì sao ở lại chỗ này, hơn nữa không có quỷ sai bắt ngươi? Thứ hai, trận lũ đó chỉ là xảy ra ở mười năm trước, ngươi chết nhiều nhất mười năm, vậy mà đã tu thành oán linh, nói cho ta biết, ngươi vì sao tu luyện nhanh như vậy?”

Lão quỷ giật mình, phủ phục dưới đất, run bần bật.

“Ngươi nếu không nói, ta có thể động thủ rồi.”

Lão quỷ vẫn phủ phục dưới đất không dám nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương ngược lại giật mình, hồn phi phách tán, là kết cục quỷ hồn sợ nhất, cho dù con quỷ này bị người ta uy hiếp, đến mức độ này rồi, cũng tuyệt đối không thể giấu diếm nữa, cho nên, hắn nhất định không phải không sợ hồn phi phách tán, mà là... Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hắn đang đợi người đến cứu!

Nghĩ đến một điểm này, Diệp Thiếu Dương không chút do dự đem tiền Ngũ Đế hướng đầu lão quỷ đánh xuống, lão quỷ ngửa mặt kêu to một tiếng: “Quỷ chủ cứu ta với!”

Tiền Ngũ Đế bay đến chỗ cách mặt lão quỷ ba tấc, ngoài cửa sổ đột nhiên có một cánh tay tái nhợt thò vào, mở ra bàn tay, một tay đem tiền Ngũ Đế đánh bay, sau đó túm lấy cổ lão quỷ, nhấc nó, trực tiếp từ trong cửa sổ xách ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.