Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 433: Chương 433: Chương 433: Con giun mắt dài




Diệp Thiếu Dương sớm đoán trước, chân đạp một cái, nhảy về phía cửa sổ, nháy mắt đưa tay đẩy ra cửa sổ, một cái mặt quỷ đánh tới trước mặt.

Diệp Thiếu Dương vốn là một lòng truy kích, sợ đối phương chạy, nào ngờ đối phương lại phản công ngược, tình thế cấp bách, tay trái nâng lên, ngón út bắn ra, một đạo chu sa từ trong móng tay bay ra, đánh vào trên cái mặt quỷ kia, làm động tác của nó bị kiềm hãm, ngay sau đó bắt Tam Hoa Diệt Đính Quyết, vỗ một chưởng ở trên mặt quỷ.

“A...” Mặt quỷ kêu thảm một tiếng, đầu lắc lư, hóa khói tiêu tán, tinh phách bay múa.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy một bóng hình yêu mị màu đỏ bay lên rời xa, bỏ lại một chuỗi tiếng cười “Khanh khách khanh khách”, là nữ nhân.

Diệp Thiếu Dương giật mình hiểu ra, nữ quỷ này không phải đến cứu lão quỷ kia, mà là sợ nó để lộ bí mật, chạy tới diệt khẩu, hơn nữa dùng nó để thử pháp lực của mình.

Nhìn một mảng bóng hình xinh đẹp kia dần dần biến mất, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hôm nay tuy mây đen trùm trời, không có mặt trời, nhưng có thể xuất hiện ở ban ngày ban mặt, nói rõ tu vi nữ quỷ này... Ít nhất là một quỷ thủ!

“Lại là một đối thủ khó giải quyết đây!” Thiên hạ to lớn, lẽ ra quỷ yêu tu vi cao thâm cũng không nhiều, đệch sao mà để mình gặp được nhiều như vậy? Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền đến.

Là tiếng Tiểu Mã!

Không ổn! Diệp Thiếu Dương đạp một bước lên cửa sổ, phi thân ra, theo thanh âm chạy đi, vượt qua tường sân nhà mình, sau khi đáp xuống đất, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi tên Tiểu Mã.

“Ở đây ở đây.” Tiểu Mã từ phía sau tường sân nhà cách vách chạy tới, vẻ mặt kích động, lôi Diệp Thiếu Dương hướng sau nhà, chân đi mồm kêu: “Tiểu Diệp Tử, cậu mau đến xem!”

“Xem cái gì?” Diệp Thiếu Dương buồn bực.

Tiểu Mã không đáp, một mực kéo hắn tới phía sau căn nhà cách vách, ngồi xổm trước một vũng nước góc tường, hết nhìn đông tới nhìn tây, buồn bực nói: “Ồ, vừa rồi còn ở đây, sao không còn nữa.”

“Rốt cuộc là cái gì?” Diệp Thiếu Dương ngồi xổm bên cạnh cậu ta, bắt đầu tìm kiếm chung quanh, đất khô hạn chỗ nào cũng là khe hở, hầu như không có một ngọn cỏ, cái gì cũng không có.

“Vừa rồi lúc tôi đi tiểu, tè ra một con giun, dài như vậy, đệch, hù chết cục cưng!”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới tiếng thét chói tai của cậu ta lúc trước, nói: “Một con giun đem cậu dọa kêu toáng lên?”

Tiểu Mã vội vàng nói: “Cậu là chưa thấy, con giun đó bộ dạng đáng sợ bao nhiêu, toàn thân đỏ bừng, còn mọc một tầng lông, trên đầu có hai con mắt, không sai biệt lắm với mắt người, ánh mắt hung hãn lại tà ác...”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cậu biến đi, con giun nào có mắt, là rắn à?”

“Không đúng không đúng, đó là con giun, bò ở trên mặt đất cũng là duỗi ra co lại, trừ mọc mắt, chỗ khác đều giống giun.” Tiểu Mã chỉ vào một vết nứt dưới chân, nói: “Không tin cậu đào một chút xem, nó vừa rồi còn ở đây, nhắm chừng ngay tại phía dưới vết nứt này.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay muốn đi bóc khối bùn đất đó, vừa thấy bên trên có vệt nước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc Tiểu Mã một cái, “Đây là nước tiểu của cậu à?”

Tiểu Mã xấu hổ cười.

“Đệch, thiếu chút nữa tôi đã phải chặt tay!” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn vết nứt giăng khắp nơi trên mặt đất, nói: “Thôi đi, nhiều khe hở như vậy, đại khái không dễ tìm.”

“Đó rốt cuộc là cái gì vậy?” Tiểu Mã buồn bực hỏi.

“Tôi chưa nhìn thấy, không biết.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, muốn đi ra ngoài, đúng lúc này, từ trong tường sân bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan rất nhỏ.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: cách vách nhà mình, còn có người ở?

Diệp Thiếu Dương lập tức hướng Tiểu Mã làm cái động tác tay, bảo cậu ta không nên nói chuyện, tùy tay từ trên mặt đất nhặt lên mấy miếng ngói cùng cục đất, lót ở phía dưới tường vây, đạp lên, thò cổ hướng trong sân nhìn lại, Tiểu Mã cũng học theo, ghé vào trên tường vây bên cạnh hắn.

Trong sân một mảng hoang vu, không khác gì với sân nhà mình không có người ở, khác biệt duy nhất là: có rất nhiều mèo.

Rất nhiều rất nhiều, ly miêu, hoa miêu, hắc miêu, các loại mèo đều có, ít nhất có hai ba mươi con, ở trong sân nằm úp sấp thành một mảng. Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn, những con mèo này tuy nhìn từ mặt ngoài không khác gì với mèo bình thường, nhưng luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, tựa như... Có chút ủ rũ?

“Sao nuôi nhiều mèo như vậy?” Tiểu Mã buồn bực nói, một lát sau hỏi: “Tiểu Diệp Tử, mèo có uống nước không?”

Diệp Thiếu Dương vốn định mắng cậu ta ngu ngốc, đột nhiên hiểu cậu ta vì sao hỏi như vậy: mèo là cần uống nước, trước mắt thôn trang khô hạn, nói là toàn bộ giếng nước đều khô kiệt, lũ mèo này bản thân chúng quá nửa tìm không thấy nước uống, như vậy, là ai cho chúng nó uống nước? Mấy chục con mèo này lượng nước uống của một ngày hẳn là không ít đi, trước mắt nước so với dầu còn đắt hơn, ai có bao nhiêu nước dư để cho chúng nó uống?

Chuyện này, quả thực rất quái dị.

Đang nghĩ đến đây, một lão thái bà lưng còng từ nhà chính đi ra.

Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, lão thái này tóc bạc da mồi, trên mặt đầy nếp nhăn, hai con mắt chèn ép thành một cái khe, chỉ lộ ra hai con ngươi bằng hạt đậu tương, nhìn qua già không thể già hơn nữa, Diệp Thiếu Dương tin tưởng chỉ khuôn mặt này, nói bà ta một trăm năm mươi tuổi cũng có người tin tưởng.

Lão thái thái này nhìn qua đi đường cũng thành vấn đề, loạng choạng, trong tay bà ta lại bưng một cái chậu rửa mặt rất lớn, bên trên phủ một tấm vải mành màu trắng.

Lấy thể trạng của lão thái này, cho dù chậu rửa mặt là để trống, nhắm chừng bà ta bưng cũng khó khăn, nhưng bà ta lại vững vàng đem chậu rửa mặt bưng đến trong sân, đem chậu rửa mặt đặt ở trên mặt đất, lật vải mành, ánh mắt hai người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức chuyển qua trong chậu rửa mặt, chỉ nhìn thoáng qua, Tiểu Mã đã thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Diệp Thiếu Dương vội vàng bịt mồm cậu ta, quay đầu lại lần nữa hướng bên trong chậu rửa mặt nhìn vào. Không sai, là những con giun mấp máy, vừa đen lại dài, nhưng đoạn đầu mỗi con giun đều mọc hai con mắt phồng phồng, có chút giống ếch, nhưng so với mắt ếch thì to hơn nhiều, có hai mí mắt trên dưới, hình dạng có chút giống... mắt người.

Diệp Thiếu Dương bị một ý tưởng của chính hắn dọa giật mình, thử đem bọn nó coi là mắt người đến xem, nhất thời cảm giác được trong những con mắt này bắn ra cùng loại ánh mắt: tuyệt vọng.

“Ăn đi, ăn đi, đều đến ăn đi...” Trong cổ họng lão thái bà phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, lũ mèo kia lại nghe hiểu, lập tức giống như con người xếp thành một hàng dài, một con nhất trước đem đầu vươn đến trong chậu trước, ngậm một con giun, nhảy đến một bên đi cắm cúi ăn.

Tiếp theo con thứ hai lên, sau đó là con thứ ba...

Diệp Thiếu Dương nhìn quét, toàn bộ mèo được chia giun đều ăn tới mức miệng đầy máu, có một số con giun cái đuôi còn treo ở bên ngoài, đong đưa, máu tươi không ngừng theo cằm và chòm râu nhỏ xuống.

Nếu chỉ là một con mèo như vậy còn tốt, phóng mắt nhìn lại, mấy chục con mèo làm một chuyện quái dị tương tự này, trường hợp liền có chút ghê người.

Lúc này, Tiểu Mã cũng không biết là khẩn trương hay là cái gì, không cẩn thận đem mái ngói lót ở dưới chân giẫm sập, từ đầu tường trượt xuống, phát ra một tiếng vang to “Rầm!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.