Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 434: Chương 434: Chương 434: Quái miêu




Lũ mèo trong sân nháy mắt dừng nhai nuốt, cùng nhau ngẩng đầu nhìn tới, bắn ra ánh mắt oán độc, lão thái bà cũng quay đầu nhìn, đưa tay chỉ, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ, toàn bộ mèo cùng nhau lao lên.

Mặc kệ đám mèo đó là cái gì, bị mấy chục con mèo cùng nhau công kích, cũng là một chuyện rất đáng sợ. Diệp Thiếu Dương nháy mắt rút ra Thái Ất Phất Trần, quét qua trên không, đem mấy con mèo lao tới trước hết quét ngang ra, tiếp theo nhảy xuống tường vây, từ trên mặt đất kéo Tiểu Mã, hướng ra phía ngoài chạy như điên.

Lại là những tiếng kêu từ trong sân truyền đến. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, lũ mèo kia cũng không đuổi theo, mà là từng con đứng ở đầu tường, dùng ánh mắt ngây dại mà oán độc nhìn mình, Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Mã đi một đoạn đường lại lần nữa nhìn, lũ mèo kia lần lượt nhảy về trong sân.

“Thật sự là đồng đội heo!” Diệp Thiếu Dương buông ra Tiểu Mã, mắng một tiếng.

Tiểu Mã xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Lão thái bà kia là quỷ sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Là yêu?”

“Đừng đoán mò, tôi căn bản không biết.” Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn nhìn xung quanh, nói,

“Nơi này không biết sao lại thế, từ lúc tôi vào thôn, tựa như tri giác liền không nhạy, hoàn toàn không cảm giác được một tia quỷ yêu khí, lúc trước có một con quỷ sắp chạm vào trên đầu tôi, tôi thế mà chưa cảm giác được trước đó. Thật sự là quái.”

Vì thế đem tình huống mình nhìn thấy lão quỷ kia nói một lần. “Cái thôn này cực kỳ không tầm thường, có lệ quỷ, hơn nữa không chỉ một con.”

Tiểu Mã có chút ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Nữ quỷ áo đỏ kia, sẽ không có gì quan hệ với lão thái bà chứ?”

“Tôi làm sao biết được, không phải nói rồi sao, tôi hiện tại hoàn toàn không cảm giác được quỷ yêu khí, không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói, “Nhưng tôi tin tưởng, lão thái bà đó hẳn là không phải người, lũ mèo kia cũng không phải mèo bình thường.”

Tiểu Mã suy nghĩ, ra cái chủ ý ngu nhất lịch sử: “Bằng không cậu dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh gì đó, nhắm trên đầu lão thái thái kia đâm một phát, nếu là quỷ, trực tiếp đâm chết, là người thì không sao.”

“Nếu là người, tôi liền thành tội phạm giết người.” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Chỉ với thân thể lão thái kia, nếu là người mà nói, còn không phải đâm một phát là chết.”

“Ặc... Vậy làm sao bây giờ?”

“Gấp cái gì, trở về nghe ngóng trước một phen tình huống của lão thái này, rồi nói sau.” Diệp Thiếu Dương nói rất tùy ý, đi về phía giữa sườn núi, trong đầu vẫn luôn hiện lên những con giun mọc mắt kia, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của chúng nó, trong lòng run lên, những con giun này, rốt cuộc là cái gì?

Đừng nói những con giun này bộ dáng quái dị, lai lịch khẳng định bất thường, lui một bước mà nói, cho dù đều là con giun bình thường, nhưng trước mắt chỗ này khô hạn khắp nơi, lão thái bà từ đâu đào ra nhiều giun như vậy?

Còn có, mèo vì sao ăn giun?

Diệp Thiếu Dương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Trở lại trong nhà Diệp Quân, vợ chồng hai người Diệp Quân đang cùng nhau nấu cơm.

Diệp Thiếu Dương dặn bọn họ, mình sẽ nán lại ở trong thôn một thời gian, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn, như bình thường là được. Sau đó cùng Tiểu Mã trở lại phòng mình.

Tiểu Mã nhảy lên giường, đột nhiên bật dậy, nói: “Đúng rồi Tiểu Diệp Tử, Qua Qua đâu, hai ngày nay sao không thấy nó xuất hiện?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu tìm nó làm gì.”

“Tôi vừa nghĩ đến, nó là quỷ, làm rất nhiều chuyện so với chúng ta tiện hơn nhiều, có thể để nó đi điều tra thôn này, nói không chừng sẽ có phát hiện nào đó.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nó nếu là ở đây, tôi đã sớm để nó đi, nó đi rồi, không theo tôi nữa.”

“Đi rồi?” Tiểu Mã ngẩn ra, “Đi đâu?”

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói ra chuyện Qua Qua cáo từ: Qua Qua là ở trước khi mình khởi hành đến Dự Châu đi, nói là muốn tới Quỷ Vực làm một việc, rất nhanh sẽ trở về.

Vốn Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng sự an toàn của nó, nhưng nó tỏ vẻ Thái Âm sơn một đoạn thời gian gần đây sẽ không phái người đi bắt nó nữa, tuy nó không nói vì sao, nhưng thấy nó nói khẳng định như vậy, cũng chỉ đành để nó đi.

Trước khi đi học tập Chanh Tử, cứng rắn đem hồn tinh của mình cũng giao cho Diệp Thiếu Dương, chính thức nhận chủ, ở lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương lưu lại một đạo hồn ấn, nếu hồn ấn bất động, nói rõ nó rất an toàn, Diệp Thiếu Dương cũng yên tâm.

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa nhìn qua là Diệp Tiểu Soái.

Sau khi tiến vào, tiểu tử choai choai này thần thần bí bí nói với Diệp Thiếu Dương: “Nhị ca, em biết, bọn anh vừa đi nhà bà bà méo mồm, bị mèo của bà ta đánh bật về.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhớ lại mồm của lão thái bà kia quả thật giống như có chút méo, liền hỏi: “Em làm sao mà biết?”

“Em vừa rồi cùng bạn học đi thôn cũ bắt khúc khúc, ngay tại trên đầu bọn anh không xa, thấy rõ ràng.” Diệp Tiểu Soái đem ánh mắt ném về phía bên hông Diệp Thiếu Dương, hỏi, “Nhị ca, anh có phải biết pháp thuật hay không?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ hắn nhắm chừng là nhìn thấy mình dùng Thái Ất Phất Trần cho lũ mèo đó một chiêu, không thừa nhận cũng không được, vì thế gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết một chút.

Diệp Tiểu Soái hưng phấn nói: “Em biết mà. Lũ mèo đó rất lợi hại, ngay cả thôn trưởng thời điểm đi đăng ký cũng từng bị cào bị thương, sân của lão thái méo mồm, toàn thôn không ai dám đi, chúng nó vậy mà không dám thương tổn anh, lợi hại nha!”

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội này, hỏi: “Lão thái đó là ai, sao lại ở trong thôn cũ, đem thứ em biết nói cho anh.”

Diệp Tiểu Soái mười ba mười bốn tuổi, đã có thể miêu tả sự tình tương đối rõ ràng, ở dưới sự kể lại có chút dong dài của nó, Diệp Thiếu Dương cuối cùng nghe hiểu:

Lão thái bà này họ Lý, là một nàng dâu của Diệp gia thôn, chồng cùng con bà đều chết ở trong trận lũ năm đó, chỉ còn lại có một đứa con gái nuôi, ở thôn mới.

Lý lão thái vốn ở chung với cô con gái nuôi này, về sau có thể là nhớ tình cũ, dọn đến nhà cũ ở, sau đó không ra khỏi cửa nữa, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nuôi rất nhiều mèo, một khi có ai vào sân, ba liền lệnh lũ mèo đó đả thương người, người trong thôn đều đồn đãi bà ta là bị miêu yêu nhập vào, thôn cũ dù sao cũng không có ai ở, căn bản không có ai quản bà ta.

Nghe xong Diệp Tiểu Soái kể, Diệp Thiếu Dương không hiểu hỏi: “Nếu bình thường còn dễ nói, hiện tại khô hạn, bà ta lấy đâu ra nước nuôi mèo? Bản thân lại là sống như thế nào?”

Diệp Tiểu Soái nói: “Bà ấy hoàn toàn dựa vào con gái nuôi và con rể nuôi, hai vợ chồng ngụ ở thôn mới, mỗi ngày đưa cơm cho lão thái méo mồm, rất hiếu thuận, lũ mèo kia cũng không cắn bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, Diệp Tiểu Soái cái gì cũng không biết.

Diệp Thiếu Dương quyết định lát nữa tự mình đi điều tra.

“Nhị ca, lão thái bà đó không dễ chọc, chúng ta đi xem cương thi thế nào?”

“Cương thi?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Chính là cái con nọ do lão Lưu biến thành, bị nhốt dưới hầm, em và bạn học từng lén xem, dọa người lắm.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay véo một phát trên da mặt nó, nói: “Cơm nước xong dẫn anh đi, mua kẹo cho em ăn.”

Diệp Tiểu Soái “Đệch” một tiếng, “Em không phải trẻ con, ăn kẹo cái gì, mua cho em skin đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.