Diệp Thiếu Dương nói: “Đồ chơi gì vậy?”
“Chuyện trò chơi, cậu không hiểu đâu.” Tiểu Mã cười hắc hắc, tiến lên ôm bả vai Diệp Tiểu Soái nói, “Trong núi các cậu cũng có chỗ lên mạng?”
“Đệch, đừng xem thường trên núi, trên chợ chỗ em có mạng mà, hầu như nhà nào cũng có máy tính.”
Buổi tối ăn cơm, Diệp Quân lại muốn uống rượu, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cùng nhau khuyên can, lúc này mới không uống nữa, đơn giản cơm nước xong, hai người nói muốn ra chợ đi dạo, Diệp Quân bảo Diệp Tiểu Soái dẫn bọn họ đi.
Lúc này chân trời vừa tối, trong thôn có không ít người đang tản bộ, Diệp Thiếu Dương lo lắng lúc này đi có chút không quá tiện, vì thế bảo Diệp Tiểu Soái thật sự dẫn mình qua chợ.
Cái gọi là chợ, là đơn vị hành chính trước kia, gọi là chợ Ẩn Tiên, ở giữa vài thôn phụ cận chỉ có một con đường, có một chút nơi buôn bán loại nhỏ.
Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Soái đi siêu thị mua một đống đồ ăn cùng đồ uống, sau đó ở dưới sự giựt giây của nó tới một quán nét chui, bên trong có mười mấy cái máy tính, chướng khí mù mịt.
Tiểu Mã nghiện net, muốn cùng nhau chơi với Tiểu Soái, Diệp Thiếu Dương không muốn nán lại đây, đi một mình ở trên đường bên ngoài, lượn lờ khắp nơi.
Nơi này tuy tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng Diệp Thiếu Dương năm tuổi đã rời nhà, không có một chút ấn tượng, như có hứng thú dạo qua một vòng, trên chợ đại bộ phận là nhà mới, nhưng ở bên trong cũng xen lẫn một ít nhà cũ gạch xanh ngói đỏ, nhìn qua ít nhất có trăm năm lịch sử.
Diệp Thiếu Dương quan sát chung quanh, dần dần phát hiện vị trí những ngôi nhà cũ đó, tựa như có một chút chú ý, thầm sinh ra hoài nghi, vì thế leo lên một dốc núi nhỏ phụ cận, ở cao hướng xuống nhìn lại.
Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hình dạng thị trấn một cái mai rùa thật lớn, ở giữa nhô lên, hai bên lõm xuống, toàn bộ cửa hàng và nhà ở đều trên lưng con rùa này, từ xa nhìn lại, rất giống hoa văn mai rùa.
Toàn bộ cửa hàng và nhà ở vừa xem hiểu ngay, chỉnh tề ghép thành chín đạo, ba dọc bảy ngang, ở giữa một cái phân thủy lĩnh. Phát hiện này, làm Diệp Thiếu Dương chấn động không thôi: đây quả thực chính là một trận hình bàn cờ mai rùa cỡ lớn!
Toàn bộ phòng ốc đều ở trong tinh bàn, ngang dọc có độ, hầu như không có chút chếch đi, hiển nhiên không phải trùng hợp, mà là có người đã sớm quy hoạch tỉ mỉ chặt chẽ.
Rốt cuộc là người nào, có quyền lực lớn như vậy, có thể khống chế quy hoạch kiến trúc của một thị trấn?
Quy bối đà khí, bàn cờ thiết phân, nhất là lấy kết cấu phòng ốc một thị trấn để cấu thành trận pháp khổng lồ như thế, cái này cần pháp lực cường đại bao nhiêu?
Lập tức lấy ra la bàn âm dương, xoay gạt tinh bàn, tìm được phong thuỷ định vị một vòng, thử suy tính chỗ mắt trận, kết quả... Kim đồng hồ giữa đó không chút nhúc nhích, cũng không cảm thụ được một tia khí tức rót vào la bàn âm dương.
Sự giải thích duy nhất Diệp Thiếu Dương có thể nghĩ đến là: Cái đại trận này, giống với Diệp gia thôn, bị một loại lực lượng ngăn chặn, vô luận là khí quỷ yêu, hay là lực lượng trận pháp, một tia cũng không chui ra được.
Tuy không rõ nguyên nhân căn bản, nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, đây rốt cuộc là một loại lực lượng thế nào, cường đại như vậy?
“Thị trấn nho nhỏ này, vậy mà lại cất giấu nhiều việc lạ như vậy...” Diệp Thiếu Dương nhìn thị trấn dưới chân, lẩm bẩm, hắn hoài nghi, chân tướng sau lưng toàn bộ việc lạ này, có thể đều chỉ hướng một bí mật trung tâm nhất.
Nghĩ đến mình phải kéo tơ lột kén từng chút một đem bí mật này tìm ra, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm giác to đầu.
Nán lại trên sườn núi một lúc, xem di động, tám giờ rồi, vì thế đi xuống triền núi, đến trong quán net chui bắt được Tiểu Mã và Tiểu Soái đang chơi game hăng say, cùng nhau về thôn, ở dưới Tiểu Soái dẫn dắt, đi về phía căn nhà của lão Lưu.
Nhà lão Lưu ở hộ đầu tiên đầu thôn đông, chỉ có một mặt dựa vào nhà, ba mặt còn lại đều dựa vào núi rừng, rất hẻo lánh.
Tiểu Soái dẫn dắt hai người xuyên qua rừng cây, mò đến dưới tường sân sau nhà lão Lưu, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, ở góc thấp nhất tường sân, góc tường lót mấy miếng mái ngói.
“Đây là bọn em lần trước đi vào đắp.” Tiểu Soái giải thích.
“Các ngươi đám trẻ con này, lá gan cũng thật sự không nhỏ, dám đến xem cương thi.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu Tiểu Soái nói.
Tiểu Soái cười hắc hắc, “Nhiều người không sợ mà, hơn nữa bọn em là ban ngày đến, hiện tại tối như vậy, em cũng không dám.”
“Em nhìn thấy cương thi rồi sao?”
“Chưa. Trên nắp giếng đó có cái khe, bọn em chỉ là cách gần một chút, nghe ngóng tiếng động phía dưới, tối như vậy cái gì cũng không nhìn thấy.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Vậy em cứ nán lại ở đây, nghe ngóng cho bọn anh đi.”
Hắn cũng không muốn để Tiểu Soái tiến vào, cái khác không nói, nhỡ đâu tiểu tử này thấy bộ dáng cương thi, quay về bị dọa xảy ra chuyện gì, mình cũng không có cách nào ăn nói với hai vợ chồng Diệp Quân. Lập tức vẽ một lá phù, dán trên lưng nó, bảo nó đến đứng chỗ có ánh sáng phụ cận nhà cách vách.
Tiểu Soái đem di động của mình đưa cho Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nhị ca, đợi nhìn thấy cương thi, chụp mấy tấm nha, em cầm đến trường học cho bạn ngồi cùng bàn em xem.”
“Bản thân anh có di động.” Diệp Thiếu Dương cười nói, “Bạn cùng bàn em là nữ sinh à?”
Tiểu Soái xấu hổ cười lên.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo Tiểu Soái đi xa, lúc này mới nhảy lên tường vây, hướng bên trong nhìn lại, trong sân không có bất cứ gì quái dị, lúc này mới đem Tiểu Mã cũng kéo lên, nhảy xuống tường vây, dựa theo phương vị Tiểu Soái nhắc nhở, đi vào sân, ở dưới dốc đất dưới một cây hòe lâu năm tìm được cái hầm đó.
Hai người từ trong túi lấy ra đèn pin chuẩn bị sẵn, soi tới, chỉ thấy trên hầm đậy nắp giếng xi măng, bên trên còn đè một cái cối đá, một sợi dây thừng xuyên qua giữa đó, một đầu buộc ở trên rễ cây, một đầu khác buộc ở trên lan can cửa sổ phía sau tường.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Định Hồn Phù, dán trên mép cửa sổ.
“Làm cái gì vậy?” Tiểu Mã hỏi.
“Có một số người sau khi chết, hồn phách lưu luyến gia đình, không muốn rời đi, loại chuyện này xảy ra ở trên người cương thi là đặc biệt nhiều.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chẳng may lúc chúng ta đối phó cương thi, sau lưng có quỷ tới đem cậu đẩy vào trong hầm, vậy chết oan.”
Tiểu Mã nhìn cửa sổ tối như mực một cái, nói: “Cậu vừa nói vậy, tôi cảm giác sau lưng mát mát.”
Diệp Thiếu Dương tới trước hầm, cầm đen pin hướng bốn phía soi một vòng, phát hiện trên nắp xi măng có lỗ thủng to bằng cái đầu, nhớ tới cái này tám phần là thứ mà Tiểu Soái nói đến, vì thế cầm đèn pin trong tay hướng phía dưới soi, cái gì cũng không có, cũng chưa nghe thấy tiếng động gì.
Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã tiến lên, đem một đầu dây thừng cởi bỏ, sau đó cùng nhau cố sức đem cối đá chuyển đến một bên.
Diệp Thiếu Dương vây quanh hầm cắm xuống cờ ngũ hành, định trụ khí tràng phụ cận, miễn cho lát nữa thi khí tiết lộ.
Tiểu Mã đứng ở trên hầm, cầm đèn pin soi chỗ hổng kia, thấy không chút dị thường, lá gan cũng to lên, hướng bên trong nhìn lại, miệng lẩm bẩm: “Trong này thực có cương thi?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu cẩn thận một chút?”
“Sợ gì, tôi đi theo cậu, chuyện khủng bố nào chưa từng gặp.” Nói xong lại đem thân thể hạ thấp một chút, theo ánh sáng đèn pin, hướng bên trong chỗ hổng nhìn lại.
“Hình như... Có cái gì.” Câu này vừa mới dứt lời, một bàn tay từ bên dưới chợt thò ra, túm lấy cổ Tiểu Mã, dùng sức hướng phía dưới lôi đi.