“Ô, ô ô...” Cái tay kia cực kỳ khỏe, đem Tiểu Mã trực tiếp kéo ngã lên nắp giếng, mặt dán mặt đất, bởi vì bị bóp cổ, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ô ô.
Diệp Thiếu Dương bước dài lao tới, từ trong đai lưng kẹp ra hai đồng tiền Ngũ Đế, kẹp lấy ngón trỏ cái tay xanh lét kia, dùng sức bẻ, “Rắc” một tiếng, ngón tay bị gãy, ném ở một bên, chỗ ngón tay cụt lập tức toát ra một hơi thở màu xanh lục.
Phía dưới nắp giếng vang lên một tiếng hét thảm, cái tay kia lập tức buông Tiểu Mã, rụt về.
Tiểu Mã vội vàng bò dậy, hướng bên ngoài chạy đi.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt cậu ta, “Đừng rời khỏi ngũ hành kỳ trận, trên thân cậu có ôn khí!”
Tiểu Mã sửng sốt, hai chân mềm nhũn, suy sụp ngã ngồi ở bên cạnh nắp giếng, “Cái này thật sự là—— ai u ta kháo!” Một chuỗi giọng cao, hai tay ôm mông, hét lớn: “Ai ai ai Tiểu Diệp Tử!”
Diệp Thiếu Dương ghé lên nhìn, ngón tay bị mình chặt đứt kia đang kẹp ở trên mông Tiểu Mã, vội vàng đưa tay giật xuống, từ chỗ hổng kia ném vào phía dưới hầm, lấy ra một bao gạo nếp, muốn bôi lên trên vết thương cho Tiểu Mã, đột nhiên dừng lại, chần chờ nói: “Không phải cắm vào trong lỗ nhị của cậu chứ?”
“Không có không có, bên cạnh một chút, trên mông, ai u...”
“Mau cởi quần ra!”
Tiểu Mã vội vàng đem quần cởi ra, nằm nghiêng trên nắp giếng, hai tay ôm mông, rên rỉ bi thương.
Diệp Thiếu Dương đá một cước ở trên chân cậu ta, nói: “Đừng kêu nữa, cậu bộ dạng này, quần còn cởi rồi, người khác không biết còn tưởng tôi làm gì cậu.”
Tiểu Mã lau nước mắt, ai oán nói: “Cái này so với bạo cúc còn đau hơn. Đương nhiên tôi là đoán, Tiểu Diệp Tử cậu nhanh lên...”
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, trên mông Tiểu Mã bị đầu ngón tay kia cào ra một cái lỗ, chảy ra máu màu xanh lục, vội vàng đem gạo nếp đắp lên, nhất thời “Xèo” một tiếng, toát ra một làn khói đen, gạo nếp rút ra thi độc, biến thành màu đen.
May mắn bị thương không sâu, liên tục rút ba nắm gạo nếp, đem thi độc rút sạch. Diệp Thiếu Dương lại đắp một nắm gạo nếp lên, dùng linh phù dán vào, chậm rãi rút ra thi độc còn sót lại, sau đó bảo Tiểu Mã mặc quần, kiểm tra cổ cậu ta, phát hiện cũng có chút da rách, vì thế cũng dùng gạo nếp rút một lần, sau khi xử lý xong, hỏi Tiểu Mã: “Có cảm giác gì?”
Tiểu Mã ngồi ở bên cạnh nắp giếng, cách lỗ thủng kia rất xa, dùng sức thở hổn hển một hơi, nói: “Cổ không sao rồi, chỉ là mông lạnh lạnh, cũng không đau, có chút tê dại, tôi cũng thật đặc biệt xui xẻo.”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Xui xẻo ở phía sau, thi độc của cậu là rút ra rồi, nhưng đã trúng ôn khí, càng thêm phiền toái.” Nói xong, từ trong đai lưng lấy ra Âm Dương Kính, vươn đến trước mặt Tiểu Mã, nói: “Há mồm.”
Tiểu Mã há mồm, soi qua gương, thiếu chút nữa hù chết, đầu lưỡi của mình vậy mà lại biến thành màu xanh lét!
Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay véo, lập tức chảy ra nước biếc.
“A, sao lại thế này!” Tiểu Mã thất thanh kêu lên.
“Đã nói là ôn khí rồi, so với bệnh truyền nhiễm còn lợi hại hơn, trên cơ bản đụng tới liền bị lây bệnh.” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cậu hiện tại chẳng khác nào là nguồn ô nhiễm, cậu nếu đi ra ngoài cắn người lung tung, cắn một phát chết một người.”
Tiểu Mã nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu nhớ tới sư tổ zombie trong phim Resident evil, túm tay Diệp Thiếu Dương, vội vàng hỏi: “Lây nhiễm này ôn khí này, sẽ thế nào?”
“Ôn dịch cậu không biết? Lây nhiễm chắc chắn phải chết.” Diệp Thiếu Dương buông thõng hai tay, “Sau khi chết có một nửa tỷ lệ thành hạn thi.”
Tiểu Mã vừa nghe, thanh âm cũng bắt đầu phát run, “Ý tứ cậu, tôi cũng sẽ chết?”
“Dưới tình huống bình thường, ngươi hai giờ sau, lục phủ ngũ tạng sẽ hóa thành nước mủ, sau đó toàn thân hư thối, mọc đầy bọt nước...”
“Đệch mợ cậu đừng dọa tôi, mau mau cứu tôi đi!”
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã xắn lên ống quần, đem ba lô đặt xuống đất, từ bên trong lấy ra ống kim “Thập Bát Thần Châm”, lấy ra bảy cây kim to nhỏ khác nhau, ở trên ba đại huyệt mệnh môn đều cắm một cây.
Còn lại ba cây phân biệt cắm ở phía trong bụng ngón tay của ba ngón cái trỏ giữa, sau đó ngón tay tạo thành mắt phượng, từ cổ bắt đầu một đường hướng xuống điểm bảy lần, không ngừng có máu màu xanh lục theo đầu kim cắm ở ngón tay chảy xuống.
“Đem cái này ngậm vào.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, nhét vào miệng Tiểu Mã, “Ngậm ở phía dưới đầu lưỡi.”
Tiểu Mã vội vàng nghe theo, qua khoảng mười phút, máu chảy ở mũi kim biến thành màu đỏ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới đem kim nhổ hết xuống, thu lại, nói với Tiểu Mã: “Cậu nán lại trước đi, đem tiền ngậm chặt đừng nuốt xuống.”
Nói xong, tự mình lấy ra ống mực, quấn dây chu sa ở trên ngũ hành kỳ trận, sau đó cẩn thận bày bố, lấy ra một sợi dây thừng cơ quan, giao cho Tiểu Mã, nói: “Nghe cho kỹ, trong nháy mắt tôi lật nắp giếng, cậu liền dùng sức hướng phía ngược lại dùng sức kéo dây thừng, sau đó chụp trên lá cờ nọ bên chân phải cậu, chú ý tuyệt đối không thể muộn, bằng không hạn thi đi ra, phiền toái lắm.”
Tiểu Mã cầm lấy đầu dây thừng, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương đưa tay nắm lấy hai bên nắp giếng, khẽ đẩy trước một cái, có thể đẩy được, vì thế vận sức, một tay đem nắp giếng lật lên, đẩy tới đối diện.
Ở trong nháy mắt đẩy ra nắp giếng, một bóng đen từ bên dưới rít gào nhảy dựng lên, Diệp Thiếu Dương kêu to: “Động thủ!”
Tiểu Mã dùng sức kéo đầu dây thừng, đè ở trên lá cờ, bộ dây thừng được Diệp Thiếu Dương bố trí sẵn lập tức trải ra, hình thành một tấm lưới, lấy ngũ hành kỳ làm gốc, đem miệng hầm bao phủ chặt chẽ.
Cái bóng đen kia va vào trên lưới, lập tức ‘Xèo!’ một tiếng toát ra khói đen, kêu thảm ngã xuống.
“Thối quá...” Từ trong hầm toát ra một mùi thối nồng đậm, làm Tiểu Mã bịt chặt mũi. Diệp Thiếu Dương lấy ra hai nắm lá ngải khô, chia cho Tiểu Mã một nắm, tự mình vò nát một nắm, nhét vào lỗ mũi.
Lấy ra một tấm linh phù, trải trên mép giếng, sau đó đốt một cây nến đỏ, ở trên phù đảm và phù đầu đều nhỏ hai giọt sáp, gấp lại, dùng nến điểm hỏa, xuyên thấu qua khe hở lưới chỉ đỏ ném xuống, rơi mãi tới tận đáy hầm, nhất thời không tắt, liên tục thiêu đốt.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mỗi người ghé vào một bên, hướng bên dưới nhìn lại.
Bốn phía cái hầm chất đầy không biết là cải củ hay là khoai lang, chỉ có một vòng đất trống ở giữa, một bóng người đứng ở chính giữa, ngẩng đầu nhìn lên.
Nương ánh sáng lửa phù, hai người bọn Diệp Thiếu Dương hướng bóng người đánh giá, nhất thời sinh ra một sự xúc động muốn nôn:
Đây căn bản không thể tính là một người, thậm chí ngay cả thi thể cũng không tính: tuy tay chân đầy đủ hết, nhưng mặt hư thối cao độ, bò đầy giòi bọ, hầu như chỉ còn lại có một bộ khung xương, mắt cũng chỉ còn lại có một, treo ở bên ngoài hốc mắt, lật lên trên, bắn ra ánh mắt hung tàn.
Lại nhìn thân thể nó, quần áo sớm đã rách nát, chỉ treo một ít mảnh vải, làn da toàn thân cao thấp đều đang rung động, nhìn kỹ không phải rung động, mà là có giòi bọ không đếm xuể ở bên dưới mấp máy bò qua bò lại, cái bụng nó lại giống phụ nữ mang thai tám tháng cao gồ lên, nhìn qua tràn ngập quái dị.