Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 437: Chương 437: Chương 437: Nước sôi thiêu hạn thi




Tuy đã hư thối thành bộ dạng này, nó vẫn đứng vững vàng ở trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rên rỉ, bộ dáng tính nhảy lấy đà vào bất cứ lúc nào.

“Đệch con mẹ nó...” Tiểu Mã quay đầu, hít thật sâu một ngụm không khí mới mẻ, nói: “Cái mặt này, đại khái là thứ ghê tởm hạng hai tôi từng thấy.”

“Thứ nhất là gì?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi.

“Thủy thi, không có bất cứ gì so với thứ đó càng ghê tởm hơn!” Tiểu Mã cúi đầu nhìn thoáng qua thứ không ra người không ra quỷ kia, nói: “Đây rốt cuộc là cái gì, Hạn Bạt sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đây nào phải Hạn Bạt, đây là hạn thi, nói đơn giản chính là người bị Hạn Bạt giết chết, hơi nước trong cơ thể bị nháy mắt rút cạn, trở thành tồn tại tương tự thây khô, nhưng không giống như thây khô bình thường, trong cơ thể tràn ngập ôn khí, cậu xem bụng nó...”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Sẽ không lại là cái gì kiểu như anh sát...”

“Hắn là nam, lấy đâu ra con.” Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, nói:

“Trong bụng hắn chính là ôn khí, cậu xem hắn toàn thân hư thối, nhưng da trên người vẫn còn tốt, trong cơ thể còn có máu thịt. Nói rõ hắn còn chưa thành hình, chờ máu thịt trên người hắn hoàn toàn hư thối khô quắt, chỉ còn lại có một tầng da phủ, trở thành tồn tại tiếp cận thây khô, vậy mới là hạn thi thành hình, giếng này và cối đá căn bản không vây được nó.”

Tiểu Mã vừa nghe, khẩn trương nói: “Cậu mau mau đem nó giết chết đi, nhìn ghê người.”

“Nào có dễ như vậy, “ Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Hạn thi đáng sợ nhất chính là toàn thân đều là ôn khí, thứ này đối với nhân loại tương đương khí độc, lại có thể khiến nó tồn tại, vừa rồi cậu cũng đã thấy, chỉ cần có ôn khí, một ngón tay bị chém xuống vẫn có thể sống.

Cho dù là đem nó chôn sống, hạn thi chết, nhưng da thịt sau khi vỡ ra, ôn khí cũng có thể thẩm thấu đất mà đi ra, hình thành ôn dịch.”

Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, “Ôi đệch, theo như cậu nói, còn không có cách nào đối phó?”

“Cách đương nhiên là có, ôn khí là Hạn Bạt chi khí, nó lại là hạn thi, ngũ hành chịu thủy tương khắc, dùng nước phù có thể hòa tan ôn khí.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Đầu tiên tìm cái siêu...”

“Đi đâu tìm siêu, trở về lấy?”

“Sinh hoạt, nhà ai không có siêu.” Diệp Thiếu Dương nói xong, đứng dậy tới chính diện phòng ốc, đẩy ra cửa của nhà chính, sau đó bật đèn pin đi vào, trong phòng trống rỗng, liếc một cái, không có tồn tại như quỷ mị.

Diệp Thiếu Dương mò đến phòng bếp, ở trên một cái bếp than tìm được siêu, sau đó bảo Tiểu Mã quay về nhà Diệp Quân, đem nước khoáng mình mua cầm mấy bình tới.

Thật sự gặp việc quan trọng, Tiểu Mã cũng không đùn đẩy, từ tường vây trèo ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương từ dưới bệ bếp lấy ra một đống trấu, nhét vào phía dưới bếp than, bắt đầu nhóm lửa.

Bởi vì than đá điểm nóng chảy khá cao, cho nên nhóm lửa bếp than có quá trình, chờ Diệp Thiếu Dương đem bếp lò nhóm xong, Tiểu Mã cũng ôm mấy bình nước khoáng trở lại.

“Tám tệ một chai, cậu dùng tiết kiệm chút.”

Diệp Thiếu Dương mở ra một chai, uống hết nửa chai, đem chỗ còn lại cùng ba chai khác đổ hết vào trong siêu, đặt ở trên bếp lò đun.

Sau khi đun sôi, bỏ thêm hai nắm gạo nếp và một nắm hùng hoàng vào, xách siêu tới bên cạnh hầm, lúc này hạn thi kia tám phần là biết vận mệnh của mình, căng đôi chân không ngừng lao lên trên, ý đồ đánh vỡ chu sa chỉ đỏ phong ấn, nhưng mỗi một lần đều vô ích.

“Đừng giãy giụa nữa, đến đây đi ——” Diệp Thiếu Dương nhắm ngay đỉnh đầu hạn thi, đem nước sôi giội xuống.

“A...” Trong cổ họng hạn thi lập tức phát ra thanh âm giống như vịt kêu, ngã vật xuống đất, nơi nước sôi giội đến, giống như nướng xiên thịt dê, da thịt quay cuồng vỡ ra, xé rời ra từ trên xương.

Ngay từ đầu hạn thi còn giãy dụa, bò qua bò lại ở trên mặt đất, ngưng ngại là cái hầm không gian quá nhỏ, hắn bò đến nơi nào, nước sôi sẽ giội đến nơi đó.

Theo thịt trên hai cái chân hắn bị giội xuống, chỉ còn lại có hai cái xương đùi trắng như tuyết, hạn thi ngã bệt xuống đất, đôi tay còn phí công giãy dụa, ngẩng đầu, hướng Diệp Thiếu Dương rống giận.

Một cột nước rơi ở trên đầu nó, một miếng da thịt lật ra, tính cả da thịt trên mặt cùng nhau kéo xuống.

Tiểu Mã nhíu chặt mày, cảnh này quả thực có hơi thê thảm không chịu nổi.

Diệp Thiếu Dương lại đem miệng siêu nhắm ngay cái bụng nhô lên của hạn thi giội xuống, cái bụng “Phốc” một tiếng phát nổ, một khí thể màu xanh lục lập tức giống như sương khói khuếch tán ra, từ từ bay lên.

“Ôn khí!” Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, đem siêu giao cho Tiểu Mã, nhanh chóng từ trong ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, lấy ra một hạt châu trong suốt giống quả cầu thủy tinh, đem đồng tiền lớn điêu mẫu đặt ở trên mép giếng trước, đem hạt châu vừa lúc kẹp ở trong lỗ đồng mắt, ôn khí màu xanh lục kia lập tức tăng tốc bay ra khỏi hầm, sau đó hoàn toàn bị hạt châu hút vào.

Hạt châu vốn trong suốt lập tức sáng lên một tầng ánh sáng trắng mơ hồ.

“Đây là bảo bối gì?” Hai mắt Tiểu Mã tỏa sáng nói.

“Nam Minh Ly Hỏa Đan, có thể hút trăm loại tà khí, hóa thành hư ảo.” Diệp Thiếu Dương hướng hạn thi nhìn qua, nói: “Đem nước còn lại giội hết, nhắm vào đầu mà giội.”

Tiểu Mã lập tức làm theo, nước sôi giội ở trên đầu hạn thi, sau khi máu thịt màu xanh lục chảy hết, là óc từ trong hốc mắt chảy ra, bị nước sôi đập vào, lập tức đọng lại thành não nhũn trắng bóng, trong lòng Tiểu Mã lại nổi lên một sự ghê tởm, còn có một loại cảm giác thích bạo lực.

Hạn thi run rẩy một hồi, hoàn toàn bất động, lúc này, ôn khí cũng bị hạt châu hấp thu sạch sẽ, bề ngoài chảy ra màu sắc lấp lánh như ngọc trai.

Diệp Thiếu Dương đem hạt châu đặt thêm một lúc, bảo đảm ôn khí không có một tia sót lại, lúc này mới đem chỉ đỏ cùng ngũ hành kỳ thu thập, gọi Tiểu Mã đem nắp giếng một lần nữa đậy lại, sau đó bảo Tiểu Mã há mồm, xem đầu lưỡi đã khôi phục màu bình thường, lấy ra đồng tiền lớn đúc mẫu, dùng một chút nước còn lại trong siêu rửa qua, cất đi.

“Xong việc, về đi ngủ.” Diệp Thiếu Dương nói xong, hướng đến đầu tường khá thấp lúc tới đi đến.

Tiểu Mã theo sau, vừa xoa xoa chỗ rách da trên cổ, vừa nói: “Tiểu Diệp Tử hổ cho cậu là Thiên Sư, giết một hạn thi không ngờ cũng tốn sức như vậy.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Đừng nói nó còn chưa thành hình, dù là thành hình tôi giết nó cũng là chuyện trong nháy mắt. Tôi là ném chuột sợ vỡ đồ, lo lắng ôn khí khuếch tán, cái này chính là việc lớn liên quan tới mạng người, không thể có một chút qua loa.”

Từ đầu tường nhảy ra, Diệp Thiếu Dương huýt gió một tiếng, Diệp Tiểu Soái từ ngoài cửa nhà cách vách đi tới, nhìn thấy Tiểu Mã, lập tức vươn tay: “Răng cương thi đâu?”

“Cái này...” Tiểu Mã gãi đầu.

“Anh bảo em chân chạy, đừng nói là không có nhé?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, vội hỏi: “Chân chạy cái gì?”

Tiểu Soái nói: “Chính là lúc trước, anh ấy ra tìm em, bảo em về nhà đi lấy nước khoáng cho các anh, nói là muốn đối phó cương thi...”

Diệp Thiếu Dương giật mình, trách không được mình bảo cậu ta trở về lấy nước, không rên một tiếng đi luôn, nào ngờ là sai Tiểu Soái đi, mặt lạnh lùng hướng Tiểu Mã nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.