Tiểu Mã chẳng biết xấu hổ cười khờ một tiếng, ôm bả vai Tiểu Soái, vừa đi về phía trước vừa thấp giọng nói: “Con cương thi kia đã bị anh giết, nhưng trong cơ thể có thi độc, để mặt trời phơi nắng một đoạn thời gian, sau khi thi độc tan đi, mới có thể lấy răng...”
Tiểu Soái tin là thật, hỏi cậu ta tình huống giết cương thi, Tiểu Mã chém gió như thần một hồi, xong việc còn làm như thật dặn nó không được nói ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương ở phía sau bĩu môi, thầm nghĩ cậu ta chém như thần, khác gì Tôn Ngộ Không đại chiến Nhị Lang, nói ra cũng sẽ không có ai tin.
Về trong nhà, thím hai còn chưa ngủ, ở nhà chính xem tivi, nhìn thấy bọn họ liền hỏi đi làm gì.
Diệp Tiểu Soái trả lời đi lên mạng, thím hai tin là thật, cũng không nói gì, đi phòng bếp lấy vài cái bánh nướng áp chảo chia cho ba người làm bữa ăn khuya.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cảm ơn, tới buồng vệ sinh, mỗi người từ trong thùng gỗ múc một gáo nước, rửa xong chân trở lại trong phòng mình, vừa gặm bánh nướng áp chảo, vừa nói về chuyện Hạn Bạt.
Tiểu Mã hỏi lão Lưu hộ đơn lẻ kia vì sao sẽ biến thành hạn thi. ”Ôn khí trên người hắn, là Hạn Bạt làm ra, Hạn Bạt muốn hại người mà nói, trực tiếp phóng thích ôn dịch là được, vì sao còn muốn làm ra hạn thi gì kia?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hạn Bạt không muốn hại người, cũng không phải nói không muốn, mà là hại người đối với nó không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại có chỗ hỏng.”
Thấy Tiểu Mã không hiểu, giải thích tiếp: “Hạn Bạt ở trước khi tu luyện đến chung cực, ban ngày không thể rời tổ, nó lại là dựa vào nước để tu luyện, cho nên trong phạm vi tà khí của nó bao trùm càng nhiều người, đối với nó ngược lại càng tốt, bởi vì những người này không có nước uống, sẽ đi nghĩ cách khác.
Nhất là xã hội hiện đại, giao thông phát triển, không có khả năng xuất hiện tình huống người chết khát nữa, những người này từ nơi khác kiếm nước dùng để sinh hoạt, như thế nào cũng phải có một bộ phận bị Hạn Bạt bốc hơi.
Nếu Hạn Bạt vô cớ giết người, hoặc là phát tán ôn khí, chết nhiều người, người còn lại sẽ đào tẩu, Hạn Bạt cũng không có thêm nước nữa để bốc hơi lên tu luyện, chỉ có thể dựa vào mưa của địa phương, tốc độ tu luyện cũng sẽ chậm lại.”
Tiểu Mã nghe xong giải thích, chậm rãi gật đầu, nói: “Nghĩ cho lâu dài. Lão Lưu kia là như thế nào thành hạn thi, ôn khí trong cơ thể nó là từ đâu mà đến?”
Diệp Thiếu Dương gối hai tay ở sau đầu, tựa vào đầu giường, miệng ngậm bánh nướng áp chảo, ăn mấy miếng, nói:
“Hạn Bạt gặp cửu tiến hóa, chín ngày biến đổi, mỗi lần tiến hóa, đều cần giết một người ngũ hành thuộc Thủy, lấy hồn hạch của người này bổ sung lực lượng tà linh, mới có thể tiếp tục duy trì bốc hơi nguồn nước phụ cận.
Người bị giết này sẽ lây nhiễm ôn khí, ở trong máu thịt nảy sinh tiến hóa, hai mươi tám ngày sau có thể trở thành hạn thi thật sự, sẽ tùy tùng Hạn Bạt, trở thành thi phó con rối của nó.
Hạn thi ở trước khi thành hình, cũng sẽ không chủ động đả thương người, sẽ nấp đi tu luyện, cho nên lão Lưu mới sẽ tự mình vào hầm, nó nếu muốn thương tổn người ta, ôn dịch đã sớm lan tràn ra.”
Tiểu Mã nghe xong, ngây ra một hồi, nói: “Vậy nó vì sao chủ động đả thương tôi?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cương thi đều là ngu ngốc, nhưng phi thường mẫn cảm với khí tức pháp thuật, lúc tôi bày ra ngũ hành kỳ trận, nó đã cảm nhận được khí tràng phụ cận biến hóa, biết chúng ta là pháp sư, cậu lại đắc ý ở cách gần như vậy, không bắt cậu thì bắt ai?”
“Đệch!” Tiểu Mã cạn lời.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Trước đó chưa nghe nói trong thôn có hạn thi xuất hiện, cho nên lão Lưu có thể là người đầu tiên. Hạn Bạt mới tiến hóa một lần, còn có bốn lần, nói cách khác, nếu chúng ta không bắt được nó, nó sẽ còn giết bốn người...”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Trên chợ nói lớn không lớn, phạm vi cũng tới mười mấy dặm nhỉ, mấy thôn, Hạn Bạt tùy tiện nấp ở nơi nào đó, cậu đi tìm như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương lộ ra mỉm cười cao nhân đắc đạo, nói: “Đạo cao một thước, ma cao một trượng, biện pháp chung là là có.”
Tiểu Mã gãi đầu, nói: “Cậu hình như nói ngược rồi.”
“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ, nói: “Nguyên nhân Hạn Bạt hình thành rất phức tạp, nhưng nó trên bản chất vẫn là cương thi, bình thường đều là vừa chôn không lâu thi thể hình thành, ở trước khi hóa thân, ban ngày không thể hành tẩu, phải ở lại trong sào huyệt.
Nhưng nó dù sao còn có một chút tư tưởng thời điểm còn sống, đến buổi tối, nó sẽ hóa thành hình người, đun nước cho trong nhà mình, miễn cho người nhà chết khát. Nếu ở cổ đại, chỉ cần ở nơi xảy ra nạn hạn hán âm thầm quan sát nhà ai không thiếu nước dùng, thì có thể đoạn ra đại khái. Hiện tại xã hội này khẳng định không làm được.”
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy cũng đúng, quá khứ giao thông không tiện, nếu một chỗ thiếu nước, vậy thật sự là khát chết người, thôn dân ít nhất cũng sẽ đào tẩu, trở thành hoang thôn, hiện tại nhà ai ít nhất nước ăn dùng vẫn là có.”
“Ừm, nhưng muốn tìm ra Hạn Bạt, còn có một loại biện pháp, Hạn Bạt ban ngày ở sào huyệt nghỉ ngơi luyện thân, sào huyệt của nó đương nhiên chính là mộ của bản thân, bởi vì hấp thu hơi nước, nơi khác đất khô nứt, không có một ngọn cỏ, chỉ có trên chỗ mộ của Hạn Bạt, đất ướt, cỏ cây bình thường.
Cho nên, bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, chúng ta đi khắp vài thôn, đem toàn bộ mộ đều xem một lần, không sợ tìm không ra sào huyệt Hạn Bạt.”
Tiểu Mã mắt sáng ngời, “Được! Tôi cũng muốn xem Hạn Bạt trong truyền thuyết bộ dáng thế nào!”
Diệp Thiếu Dương xuống giường, đi vào phòng nhỏ của mình, sau khi lên giường, nhận được điện thoại Tứ Bảo gọi tới, nói cho hắn chuyện dặn dò đã làm thỏa đáng:
Ở dưới áp lực của Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị, đám thổ hào nuôi tiểu quỷ trên cơ bản đều giao ra tiểu quỷ của mình, để cho hắn siêu độ, còn lại không muốn giao, cũng để lại phương thức liên hệ, một khi có tình huống có thể thông báo mọi lúc.
“Vậy vất vả ngươi rồi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đi địa khu xung quanh Thạch Thành, tiếp tục tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nhớ tới chi tiết này, nói: “Thì ra lần đầu tiên gặp mặt, những thứ ngươi nói đó, không phải gạt ta?”
“Đương nhiên không phải, hai năm qua ta ở lúc giúp Hồ Uy làm việc, cũng luôn luôn ở các nơi tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi, hiện tại xem ra, Thạch Thành có thể là không có, ta đi địa khu xung quanh tìm xem.”
Ngừng một chút, Tứ Bảo hỏi: “Ngươi ở quê thế nào rồi, tìm được thi sát kia chưa?”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Thi sát chưa tìm được, gặp phải Hạn Bạt.”
“Hạn Bạt?” Điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tứ Bảo, trầm ngâm một lát nói, “Hạn Bạt tuy giả dối, nhưng đối với ngươi mà nói, hẳn là không phải vấn đề, nhưng mà Hạn Bạt rất khó tự nhiên hình thành, bình thường đều là bị pháp sư thúc giục hóa mà thành...”
Diệp Thiếu Dương lên tiếng, hắn sớm nghĩ đến loại khả năng này: Sau lưng Hạn Bạt, rất có thể có một vị cường giả, có lẽ là pháp sư, có lẽ là đại yêu hoặc là hung quỷ.
“Cần hỗ trợ không?” Tứ Bảo nói.
“Tạm thời không cần, lúc cần ngươi, ta sẽ tìm ngươi.”
“Tốt, ta vừa cùng Tiểu Nhị từ nhà một thổ hào đi ra, cùng nhau ăn đêm, cô ấy có chuyện nói với ngươi.”
“A...” Không đợi Diệp Thiếu Dương phản đối, điện thoại bị Trương Tiểu Nhị cầm qua, thao thao bất tuyệt nói.