Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 439: Chương 439: Chương 439: Phân loại cương thi




Trương Tiểu Nhị đầu tiên là oán giận hắn đi không từ giã, sau đó thao thao bất tuyệt nói về mình ở trong thực chiến với Hồ Uy, lĩnh hội được ý nghĩa thâm ảo của võ học, xin hắn tham tường chỉ điểm, cũng biểu đạt ra ý tưởng muốn tu luyện pháp thuật, tróc quỷ hàng yêu...

Diệp Thiếu Dương rất là cạn lời, tùy tiện lấy lệ một phen, tỏ vẻ mình rất nhanh sẽ về, đến lúc đó giáp mặt dạy cô, mới coi như lấy lệ xong, vượt trước nói lời tạm biệt, dập điện thoại.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, em gái này rất đáng yêu, nhưng cũng rất... Đáng sợ.

Ngẩng đầu hướng ra ngoài phòng nhìn thoáng qua, Tiểu Mã tựa vào đầu giường, giơ ngón tay đếm cái gì đó.

“Đếm cái gì vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Tôi đang đếm cương thi từng gặp tổng cộng có vài loại, hoạt thi, thây khô, địa thi, nhục thi, ồ đúng, còn có huyết thi, hiện tại lại xuất hiện hạn thi, nói, cương thi rốt cuộc có bao nhiêu loại?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi thuận miệng thì có thể nói ra cho cậu ba loại lợi hại, phi thi, chí thi, đồng giáp thi.”

Tiểu Mã lập tức có hứng thú, nói: “Nói mau lên.”

“Phi cương thi là trạng thái tiến hóa của cương thi bình thường, sườn sinh cánh chim, có thể lướt đi như bay; chí thi đao thương bất nhập, trên người mọc bướu thịt, là chỗ mệnh môn, chỉ có phá bướu thịt này mới có thể giết chết nó.

Về phần đồng giáp thi, thưa thớt nhất, cũng khó đối phó nhất, bình thường đều là tướng quân mặc giáp trụ, ở cổ mộ thành cương, tu vi bình thường đều ở trên mấy trăm năm, đồng giáp và thân thể trưởng thành cùng nhau, đao thương bất nhập, khỏe vô cùng, một đồng giáp thi, tu vi có thể chống đỡ một hồng mao cương thi (cương thi lông đỏ) bình thường.”

Tiểu Mã nghe xong kinh hãi không thôi, lẩm bẩm: “Thì ra cương thi còn phân loại nhiều như vậy... Vậy hạn thi và Hạn Bạt lại có quan hệ gì, cũng là phiên bản thăng cấp?”

“Hạn thi là thi phó của Hạn Bạt, tu luyện trăm năm, trải qua nữ bạt điểm hóa, có thể thành Hạn Bạt, nhưng chân chính thông qua loại con đường này trở thành Hạn Bạt ít ỏi không có mấy.”

Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Nữ bạt, lại là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Mười câu tám câu nói không rõ, cậu có thể lý giải như vậy, nữ bạt là lão đại của Hạn Bạt, Hạn Bạt hai mươi năm ra một lần, đương thời có thể có ba con, nữ bạt trăm năm ra một lần, đương thời độc nhất.”

“Đệch, trâu bò như vậy, vậy nhất định rất lợi hại?”

“Đây không phải nói nhảm sao.” Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, chỉ mong lần này Hạn Bạt hiện thế, không quan hệ với nữ bạt sát tinh đó, đột nhiên nghĩ đến một mảng bóng hình yêu mị kia lúc trước diệt lão quỷ, trong lòng lộp bộp một cái, ôi đệch sẽ không xui như vậy, thực gặp phải một nữ bạt chứ?

Bị Tiểu Mã quấn lấy hàn huyên một hồi, hai người đều tự tắt đèn đi ngủ.

Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương bị một trận thanh âm khua chiêng gõ trống đánh thức, có chút tò mò, tới gian ngoài, xuyên qua cửa sổ hướng ra ngoài nhìn lại, một đám người từ trong thôn đi qua, có người vừa gõ chiêng vừa hô, “Phát nước rồi, Vương lão bản phát nước, thiếu nước đến nhận nước!”

“Tình huống gì?” Tiểu Mã cũng đứng dậy hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói câu không biết, đẩy cửa ra, đi vào nhà chính, vừa lúc thấy một nhà ba người Diệp Quân mang theo thùng lớn thùng nhỏ đi ra ngoài.

Tiến lên hỏi mới biết, thì ra là một ông chủ họ Vương trên chợ —— cũng là phú hào số một chợ Ẩn Tiên, từ sau khi xảy ra nạn hạn hán, thuê một guồng nước, cách mỗi nửa tháng liền từ huyện thành chở một xe nước tới đây, thay phiên đi mấy thôn một chuyến, khua chiêng gõ trống, nhắc nhở từng nhà thôn dân lĩnh nước.

“Ông chủ Vương làm ăn làm phi thường lớn, nhưng không quên quê nhà, là người tốt.” Nhắc tới ông chủ Vương, Diệp Quân giơ ngón tay cái lên, “Đường của mấy thôn chúng ta đều là ông ấy bỏ tiền xây, còn lắp đèn đường, mọi người sau lưng đều gọi ông ấy Vương đại thiện nhân.”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã từ trong tay vợ chồng bọn họ đoạt lấy thùng nước, đi vào ngoài cửa nhìn, một chiếc xe bồn cỡ lớn đang chạy tới, rất nhiều người xách thùng đi theo phía sau.

Ô tô lái đến chỗ trống trải thì dừng lại, tài xế xuống xe, bắt đầu giúp mọi người tiếp nước. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã tiếp giúp mấy thùng nước, xách tới trong nhà. Diệp Quân mở ra một thùng lấy dùng, còn lại hai thùng đập nắp, sau đó dùng băng dán theo mép bắt đầu dán.

Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết, thùng nước đặt ở nhà, sẽ ù ù cạc cạc bốc hơi, sau khi dính băng dán sẽ khá hơn chút, bằng không cho dù đậy chặt nắp, không đến hai ngày cũng sẽ bốc hơi mất một nửa.

Diệp Thiếu Dương nắm đấm, đập ở trên trán vài cái, nói: “Hôm qua nên nghĩ đến, quên mất.”

Lập tức vẽ mấy lá phù, phân biệt dán ở trên nắp mấy thùng nước, nói: “Như vậy là được rồi, nước sẽ không bốc hơi nữa.”

Vợ chồng Diệp Quân ngây ra nhìn, nói: “Thứ này hữu dụng?”

“Hữu dụng, cháu của ngài ở Mao Sơn nói như thế nào cũng nán lại đã mười mấy năm, hắc hắc, bản lãnh lớn không có, vẽ lá phù thì vẫn biết.”

Diệp Quân nghĩ cũng đúng, nói: “Có thể cho ta thêm chút hay không, ta đi nhà hàng xóm thân thích phát một chút.”

Diệp Thiếu Dương khó xử lắc đầu, “Tụ Thủy Phù này dựa vào hấp thu thiên địa linh khí phụ cận, trong vòng mười dặm, chỉ có thể dùng chín tấm, một khi vượt qua con số này sẽ tạo thành âm dương mất cân đối, hậu quả không lường được.”

Nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đi chú hai, con vẽ thêm cho ngài mấy lá, ngài cầm đưa cho mẹ goá con côi lão nhân hoặc là mấy nhà nghèo nhất trong thôn, người khác cũng không quản được, dù sao cũng không khát chết được, tự nghĩ cách đi.”

Diệp Quân cảm thấy đề nghị này tốt, vì thế bảo Diệp Thiếu Dương vẽ phù, tự mình cầm ra ngoài tặng người, ra ngoài xong lại lộn về, nói: “Đúng rồi Chó Con...”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Cái gì, chú hai, gọi tên con đi, con cũng hơn hai mươi rồi...”

Diệp Quân cười ha ha, nói: “Buổi sáng thôn trưởng radio thông báo, chín giờ sáng, có vu sư đến tìm Hạn Bạt, đi tìm từ phần mộ tổ tiên Diệp gia chúng ta trước, đám con không có việc gì có thể đi xem một chút, nhỡ đâu thực tìm được Hạn Bạt, con cũng có thể theo vu sư người ta học đôi chiêu. Ta nghe nói vu sư này là cao nhân Vương đại thiện nhân từ trong thành mời đến, lợi hại lắm!”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau một cái. Vu sư trong miệng Diệp Quân, đương nhiên chính là vị kia ngày hôm qua trước sau chân tới trên chợ cùng mình, không ngờ hắn lại là Vương đại thiện nhân mời đến.

“Bị người ta nhanh chân đến trước rồi.” Sau khi về phòng, Tiểu Mã nói, “Con cua này làm sao nghĩ tới biện pháp giống với chúng ta?”

“Biện pháp tìm Hạn Bạt, đương nhiên đều là giống nhau.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn cậu ta, “Con cua?”

“A, bộ dạng vừa lùn vừa đô, thích hai tay chống hông, đi đường cũng sắp đi ngang rồi, tựa như con cua.”

Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chút hình tượng pháp sư kia, không nói thì thôi, Tiểu Mã hình dung thật đúng là giống.

Sau khi rửa mặt đánh răng, hai người kết bạn rời nhà, Diệp Tiểu Soái lập tức theo, trong tay dẫn theo hai tập giấy, nói với Diệp Thiếu Dương: “Cha em đưa cho anh, bảo anh thuận đường thắp hương ngoài mộ.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, Diệp Quân thật có tâm, nghĩ nghĩ nói: “Hôm nay nhiều người, chỉ sợ không được, để thời gian sau chúng ta lại đi riêng một lần.”

Diệp Tiểu Soái vì thế đem tiền giấy buông xuống, theo chân bọn hắn cùng đi xem náo nhiệt.

Rời thôn, ba người trực tiếp đi tới phía sau núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.