Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 444: Chương 444: Chương 444: Thành lập đồng minh




Vợ chồng Diệp Quân vừa thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, lập tức hỏi hắn chuyện tìm Hạn Bạt thế nào, Diệp Thiếu Dương đành phải nói sơ qua về tình huống một lần.

Diệp Quân cũng là tính cách hấp tấp, vừa nghe lời này nhất thời nổi trận lôi đình, kêu lên: “Con trở về gọi ta chứ, con không tiện ra mặt, ta đi, ai dám đào mộ ông chú ta, ta đệch mợ đập chết hắn, ta mặc kệ hắn là ai!”

Ông chú trong miệng hắn, chính là ông nội của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động, nói: “Chú hai, Diệp Bá thôn trưởng hiện tại, làm người thế nào?”

“Con nói Diệp Bá à, con người hắn không tệ, ở trong thôn tiếng tăm rất tốt, cũng làm không ít việc thực tế, nhưng làm việc không đủ kiên cường, không sánh được lúc ông nội con làm thôn trưởng.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: “Hắn là lên làm thôn trưởng như thế nào?”

Diệp Quân thở dài: “Thật ra Diệp Bá làm thôn trưởng, cũng là ông nội con khâm điểm, chúng ta sơn thôn này dân cư không nhiều, không lắm chuyện như vậy, ông nội con là tộc trưởng, sau đó thành lập thôn, mỗi lần tuyển cử cũng đều là ông ấy, làm thôn trưởng cả đời, dựa theo quy củ Diệp gia chúng ta, mỗi một đời tộc trưởng đều là lúc tiền nhiệm nghỉ thì đề cử, hiện tại không có tộc trưởng, vậy là thôn trưởng, thật ra cùng một ý cả.

Lúc ấy xảy ra nạn lũ, ông nội con thật ra có cơ hội chạy thoát, nhưng vì dẫn dắt mọi người đào núi xả lũ, để người già yếu trong thôn có cơ hội rút lui, lúc dẫn người đào núi, bị nước lũ cuốn trôi... Mọi người đem ông ấy cứu lên, còn có một hơi, cuối cùng chỉ nói hai câu, một câu là để Diệp Bá làm thôn trưởng, một câu là bảo hắn về sau chiếu cố con...”

Nói đến đây, Diệp Quân liên thanh thở dài, “Ngày hôm qua chưa nói kỹ với con, là không muốn con khó chịu, con đã hỏi tới, ta nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói.”

Diệp Thiếu Dương hơi cúi đầu, một hồi lâu chưa mở miệng. Tiểu Mã ở bên cạnh vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, không nói gì cả.

Qua một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương ổn định cảm xúc, ngẩng đầu, lại hỏi về tình huống của Diệp Tiểu Manh.

Diệp Quân nói cho hắn, Tiểu Manh là con gái duy nhất của Diệp Bá, già mới có con, rất cưng chiều. Diệp Bá có em gái làm ăn ở Thượng Hải, vì thế từ cấp 2 bắt đầu đã đem cô đưa đến Thượng Hải học, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trở về.

“Tiểu nha đầu này, có phải biết pháp thuật hay không?”

Diệp Quân cười cười, “Con hôm nay kiến thức rồi chứ, nha đầu này từ nhỏ đã biết, ở phụ cận có chút tiếng tăm, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè trở về, trên chợ một ít xem bói…, còn có xem âm trạch đều sẽ tìm đến con bé, cha con bé không thích nó học pháp thuật, nhưng bản thân nó lại rất thích.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Pháp thuật của cô ấy, là theo ai học?”

“Cái này không biết, dù sao trong thôn không có ai từng dạy nó.” Diệp Quân nói, “Trước kia cũng có người từng tò mò hỏi Diệp Bá, Diệp Bá không thích nhắc tới chuyện Tiểu Manh biết pháp thuật, bản thân nó cũng không nói, cho nên ai cũng không biết, tám phần là lúc đi học ở nơi khác, theo người nào đó học.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, từ lời Diệp Quân nói đến xem, chuyện này càng nhiều điểm đáng ngờ hơn.

Thím hai nghe được Diệp Thiếu Dương hỏi đi hỏi lại cha con Diệp Bá, nhất là Diệp Tiểu Manh, cười cười nói: “Thiếu Dương con có phải coi trọng tiểu cô nương người ta hay không, con tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, hai đứa con chưa quá năm đời, nó xem như em gái của con đó.”

“A... Thím hai nghĩ đi đâu vậy.” Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Diệp Thiếu Dương lại hỏi một số việc, gần giữa trưa, Diệp Tiểu Soái trở lại, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi hắn chuyện sau đó.

Diệp Tiểu Soái bày tỏ đi phí công rồi —— đem mấy thôn đều đi khắp, đừng nói Hạn Bạt, ngay cả một ngôi mộ mọc cỏ cũng chưa gặp được.

“Cái này thì quái rồi.” Diệp Quân nghe xong chen vào một câu, “Nhưng Diệp gia chúng ta bảy ngôi mộ mọc cỏ, lại không có Hạn Bạt, vậy khẳng định là có người hãm hại Diệp gia chúng ta!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, Diệp Quân nói, thật ra cũng là điều hắn nghĩ. Vì thế từ trong túi lấy ra bản bút ký, lật đến một tờ mình ghi tên, cho Diệp Quân xem.

“Chú hai, ngài chỉ nhìn những cái tên này, có quy luật với nhau hay không?”

Diệp Quân nhíu mày nói: “Quy luật gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Cũng không biết, nói như thế, chú có thể từ các góc độ nghĩ một chút, xem trước đây các mộ chủ này có liên hệ gì không, đúng rồi, cũng cộng thêm nhà chúng ta.”

Diệp Quân nghe hiểu ý tứ của hắn, ánh mắt từ tên người phía trên lần lượt đảo qua, miệng lẩm bẩm lặp lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có một liên hệ.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, “Ồ?”

“Bọn họ đều họ Diệp, đều là nam!”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, cái này không phải nói lời thừa sao, phần mộ tổ tiên Diệp gia thôn, đương nhiên không có khả năng chôn người Ngưu gia thôn, không họ Diệp thì họ gì?

“Còn có một điểm.” Diệp Quân tay chỉ tên mấy người kia, nói, “Mấy người này, là chung một dòng với nhà chúng ta, họ hàng gần trong vòng ba đời, Diệp Thành Huyện này, là em trai thái gia gia của con, Diệp Thuận Minh, là chú của thái gia gia con...”

Diệp Thiếu Dương giật mình nghe hắn một hơi nói xong, triệt để ngây ra, vì sao cố tình đều là họ hàng gần chi nhà mình?

Cái này tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là nhất định có nguyên nhân nào đó!

Lúc trước, mình chỉ là đoán được sau lưng cả sự kiện nhất định có âm mưu gì, hiện tại có thể xác định, âm mưu này là nhằm vào thân thuộc nhất mạch của mình, thậm chí, là nhằm vào mình!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, sự tình càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng đáng sợ!

Đúng lúc này, có người gõ vang cửa sân. Mọi người ngẩng đầu nhìn, là Diệp Tiểu Manh, trên mặt mang theo nụ cười vui mắt, cất tiếng chào: “Chú hai, thím hai.”

Thím hai lập tức cười lên đón, thân thiết chào hỏi, lấy tới cho cô một cái ghế dựa để ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu, hỏi thăm cô tình huống ở trường học.

Diệp Tiểu Manh cũng phối hợp hàn huyên một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Này, tôi tìm anh có chút việc.”

Diệp Thiếu Dương sớm đoán được là như thế, nói: “Đi thôi, vào nhà nói.” Nói xong về phòng mình trước, Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh lần lượt đi vào.

Sau khi đóng cửa lại, Diệp Tiểu Manh chễm chệ hướng trên giường ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Tôi nghe Tiểu Soái nói, anh là anh họ nhà mẹ hắn, anh họ Dương, là Dương gì?”

“Dương... Dương Thiệu Nghiệp. Cô gọi tôi Thiệu Nghiệp là được.” Diệp Thiếu Dương hiện trường bịa ra cái tên.

“Thiếu gia?”

“A...” Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới chi tiết này, “Cô gọi tôi Tiểu Nghiệp đi.”

Tiểu Mã bật cười, Diệp Thiếu Dương, trái lại không phải chính là Dương thiếu gia. “Cô gọi cậu ta Tiểu Diệp Tử đi, tên lúc nhỏ của cậu ta.”

“Tiểu Nghiệp Tử? Cái tên thật kỳ quái. Được rồi.”

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Anh biết pháp thuật phải không, anh tới Diệp gia thôn chúng tôi làm gì, không đơn giản là thăm người thân chứ?”

Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, cười nói: “Nói thẳng đi, tôi hiểu biết chút pháp thuật, nghe nói nơi này có thi sát, cho nên, muốn đến vô giúp vui một chút.”

“Coi như thành thật, nhưng chút pháp thuật đó của anh, đối phó Hạn Bạt còn kém một chút. Có hứng thú làm trợ thủ của tôi hay không?”

“Làm... Trợ thủ của cô?” Diệp Thiếu Dương giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.