Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 445: Chương 445: Chương 445: Đệ tử Mao Sơn




Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Đúng vậy, tôi chính là nghe nói quê nhà có Hạn Bạt, cho nên chuyên môn chạy về điều tra, nhưng một mình tôi thế đơn lực bạc, anh vừa lúc cũng biết chút pháp thuật, hỗ trợ cho tôi đi, chúng ta cùng nhau đem chuyện này điều tra rõ, trảm yêu trừ ma, anh nếu sợ mà nói thì thôi.” Nói xong, đầy cõi lòng chờ mong nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, “Sợ thật ra không sợ, nhưng cô muốn hợp tác mà nói, cũng phải lộ ra nền móng chứ, pháp thuật của cô... Là học từ nơi nào?”

“Tôi sao, tôi là Mao Sơn đệ tử.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn giật mãnh liệt, ngơ ngác nhìn cô, “Mao Sơn đệ tử?”

Diệp Tiểu Manh đắc ý gật gật đầu, “Tuy học nghệ không tinh, nhưng tôi chính là Mao Sơn đệ tử. Anh thì sao, một phái nào?”

“Tôi...” Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, thuận miệng lấy lệ nói: “Tôi là Long Hổ sơn ngoại môn đệ tử.”

Diệp Tiểu Manh mắt sáng ngời, nói: “Vậy cũng rất khá rồi, làm trợ thủ cho tôi đúng là thích hợp.”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Tôi nghe nói, Mao Sơn rất ít thu đệ tử, cô là... Nội môn hay là ngoại môn?”

“Cái này không thể nói cho anh.” Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh hiện lên một tia mất tự nhiên, “Được rồi, anh đã là biểu ca của Tiểu Soái, tôi đối với anh cũng tín nhiệm, vậy thì hợp tác đi.” nhìn Tiểu Mã ở một bên ngẩn người, nói: “Đúng rồi, anh cũng là pháp sư sao?”

“Tôi... Theo hắn học một chút về vẽ phù.” Tiểu Mã gãi đầu.

Diệp Tiểu Manh bật cười, nói thẳng không ngại: “Bản thân anh ta cũng chỉ có vậy thôi, anh theo anh ta học, về sau tôi có thể dạy anh một chút.”

Tiểu Mã tựa cười mà không cười, “Đúng vậy, đi theo cô lăn lộn không tệ, cô chính là Mao Sơn đệ tử.” Nói xong có ý tứ hàm xúc khác nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Tiểu Manh chưa nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu ta, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Các anh đến sớm, đối với chuyện Hạn Bạt, phát hiện cái gì chưa?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng đem chuyện lão thái bà nuôi mèo kia nói cho cô, cái khác thì chưa nói.

Diệp Tiểu Manh nghe xong, nhíu mày trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi trở về có thể tìm cha tôi hỏi một chút, chuyện về lão thái đó và con gái nuôi của bà ta, còn có tình huống nào khác không?”

“Hết rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Bọn tôi cũng là vừa tới được một hai ngày, chuyện mấy ngôi mộ kia mọc cỏ, cô thấy thế nào?”

“Tôi hoài nghi là có người hãm hại Diệp gia chúng ta, bởi vì chỉ có bảy ngôi mộ gia tổ chúng ta mọc cỏ, thôn khác đều không sao, về phần lý do...” Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Tôi cũng không hiểu ra sao, cho nên mới tìm các anh hỗ trợ, mọi người cùng nhau nghĩ cách điều tra.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tuy trong bảy ngôi mộ này không có Hạn Bạt, nhưng sào huyệt của Hạn Bạt, tất nhiên ở dưới một ngôi mộ nào đó, còn phải tiếp tục tìm, dù sao có một số người sẽ đem thân thuộc chết đi chôn ở ruộng nhà mình hoặc là nơi khác, không chỉ có phần mộ tổ tiên.”

Tiểu Mã nghe thế chen vào một câu: “Nơi đây có mấy thôn, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chúng ta nếu đem mỗi một tấc đất đều đi hết, cần bao lâu.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Thật ra không cần khó khăn như vậy, thi thể chỉ có trước khi hư thối, mới có cơ hội thành Hạn Bạt, cho nên mồ mả thời gian dài cơ bản có thể bỏ qua, chúng ta chỉ cần điều tra rõ nhà ai trong mấy tháng qua từng có người mất, đi mộ phần trước nhìn một cái là biết có phải hay không.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy, nếu cái này thật sự là âm mưu, Hạn Bạt nhất định sẽ bị giấu đi, bằng không đã sớm phát hiện, tỷ như giấu diếm người chết, sau đó đem mộ chôn ở một nơi bí ẩn.”

Diệp Tiểu Manh ngây ra một phen, nói: “Anh là nói, Hạn Bạt là có người cố ý chế tạo ra?”

“Tôi chỉ là hoài nghi, có loại khả năng này.”

Diệp Tiểu Manh trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: “Nếu thật sự là như thế, thì khá phiền toái rồi, tôi trở về nói với cha tôi, nghĩ cách đi. Anh dẫn tôi đi ngó lão thái kia trước một chút?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Vẫn là điều tra trước con gái nuôi của bà ta đi, kế hoạch ban đầu của tôi cũng là như thế.”

Diệp Tiểu Manh cũng tỏ vẻ đồng ý, nói muốn về nhà hướng cha cô Diệp Bá hỏi thăm một phen, dù sao Diệp Bá là thôn trưởng, hiểu biết đối với nhân sự trong thôn tương đối rõ ràng.

Hai bên để lại số điện thoại, sau khi hẹn buổi chiều hành động, Diệp Tiểu Manh cáo từ rời đi.

Chờ cô đi rồi, Tiểu Mã đem cửa đóng kỹ, sắc mặt ngưng trọng nói với Diệp Thiếu Dương: “Cô ta sao lại sảng khoái thừa nhận bản thân là Mao Sơn đệ tử như vậy, chẳng lẽ thật sự là Mao Sơn bắc tông?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, trầm ngâm nói: “Cô ấy khẳng định là nói dối, nhưng Mao Sơn bắc tông ở giới pháp thuật ai gặp cũng hô đánh, cô ta không có đạo lý thừa nhận dứt khoát như vậy, cô ấy tám phần là muốn gạt tôi, để tôi cho rằng cô ấy là đệ tử Mao Sơn Nam tông, nói như vậy, cô ấy khẳng định là không biết thân phận của tôi.”

Tiểu Mã nói: “Cậu biết rõ cô ta là lừa đảo, không vạch trần, còn hợp tác với cô ta, đây là muốn chơi trò gì?”

“Tôi phải tiếp cận cô ta, mới có cơ hội tìm hiểu cô ta, nếu cô ta thật sự có mục đích tiếp cận tôi, vậy vừa lúc tương kế tựu kế, xem cô ta rốt cuộc chơi trò gì.”

“Đệch, bắt quỷ, cũng chơi tới cả binh pháp rồi.” Tiểu Mã lắc lắc đầu, phát biểu cảm thán.

“Tôi cũng không muốn.” Diệp Thiếu Dương thở dài, hướng phía sau ngã vào trên giường, “Mẹ nó, mỗi lần đều là như thế này, tra đi tra lại, đoán đến đoán đi, còn có thể khoái trá bắt quỷ hay không.”

Giữa trưa, vừa cơm nước xong không lâu, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh, bảo hắn đến đạo tràng đầu đông của thôn gặp mặt.

Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã đến, vừa thấy mặt, Diệp Tiểu Manh đã nói mình đã tra được tình huống lão thái bà kia cùng con gái nuôi của bà ta.

“Lão thái đó họ Ngô, là được gả đến thôn chúng ta, chồng đã chết rất nhiều năm, mẹ goá con côi một mình người già, vốn tính tình đã khá quái, rất ít lui tới với người trong thôn, một mình ở thôn cũ, con gái nuôi bà ta tên Diệp Thu Linh, là người thôn chúng ta. Từ nhỏ là trẻ mồ côi, là Ngô lão thái nuôi lớn, năm nay chưa đến bốn mươi tuổi đi, chưa kết hôn, là gái lỡ thì.”

Diệp Tiểu Manh vừa nói, vừa dẫn bọn hắn đi về phía nhà của Diệp Thu Linh.

“Diệp Thu Linh trước kia ở trên chợ mở một hàng bánh bao, nhưng rất sớm trước kia đã đóng cửa, bình thường hầu như không có lui tới với hàng xóm, ai cũng không biết cô ta dựa vào cái gì sống qua ngày, rất thần bí.

Cha tôi nói, cô ta và Ngô lão thái trước kia quan hệ không tốt, thường xuyên cãi nhau, Ngô lão thái chính là bị cô ta bỏ mới một mình đi ở trong thôn cũ. Nhưng từ sau khi có nạn hạn hán, cô ta chạng vạng mỗi ngày đều sẽ đưa đồ ăn cho Ngô lão thái, không ít người đều từng nhìn thấy, nhưng cô ta không nói lời nào với bất cứ ai, không biết vì sao.”

Khi nói chuyện, bọn họ tới đầu đông của thôn, Diệp Tiểu Manh chỉ vào một cái sân, nói khẽ với hai người: “Đây là nhà Diệp Thu Linh, cô ta có xưởng bánh bao, ở trên ruộng bậc thang trên núi nhà mình, thường xuyên có người ở xưởng nhìn thấy cô ta, chúng ta xem cô ta có đó hay không, các anh ở đây chờ.”

Nói xong tự đi đến ngoài cửa nhà Diệp Thu Linh, gõ vang vòng đập cửa, la lớn: “Thu Linh cô cô, có nhà không?”

Chưa có ai trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.