Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 448: Chương 448: Chương 448: Con giun trong bụng




Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã cùng nhau quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

“Tiểu Diệp Tử, đây là chuyện gì, cô ta là đang gặm xương cốt người ta để tu luyện sao?” Tiểu Mã giọng run rẩy hỏi.

Diệp Thiếu Dương mờ mịt lắc đầu, “Chưa từng nghe nói hoạt thi cần nhờ ăn xương cốt người ta để tu luyện, nó cũng không phải thực thi quỷ.”

Quá trình gặm xương giằng co một khắc đồng hồ, khi Diệp Thu Linh đem môi tràn đầy máu tươi dời ra, thi thể kia đã bị cô ta gặm không còn mặt mũi gì, nhìn qua tanh máu và ghê tởm đến cực điểm.

Sau đó, Diệp Thu Linh đem thi thể lại đẩy trở lại trong mộ, đem đất mình bới ra lại lấp về, sau đó dùng hai tay gạt phẳng, kết quả còn thiếu một chút đất, lại từ phụ cận đào đến một ít, lúc này mới đem ngôi mộ chôn cất xong.

Bởi vì khô hạn, đất bề mặt đều khô, trên mộ cũng không mọc cỏ, cho nên nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra ngôi mộ từng bị người ta đào.

Diệp Thu Linh sau khi lấp mộ xong, từ trên mặt đất cầm lên một nắm lá khô, lau mồm, lảo đảo tới trong rừng cây nhỏ phụ cận, tựa vào trên một thân cây, nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định, ngồi không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, cái bụng cô ta so với trước đây phồng hơn, như phụ nữ có thai bốn năm tháng, cái bụng không ngừng nhẹ nhàng rung động, vì thế hoài nghi, cô ta gặm ăn thi thể, rất có thể có liên quan với thứ trong bụng cô ta, nhưng rốt cuộc là cái gì, cũng không có nhiều manh mối hơn để phỏng đoán, không thể nào phán đoán.

Qua một hồi lâu, Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã mới từ trong hình ảnh tanh máu phía trước khôi phục lại.

“Cô ta hẳn là không phải lần đầu tiên làm như vậy.” Diệp Tiểu Manh phỏng đoán nói, đưa ra nghi vấn: “Nhưng, cô ta vì sao sau khi ăn một chút, thì không ăn nữa, còn phải đem thi thể chôn kỹ, là vì trữ hàng, lần sau tiếp tục ăn sao?”

“Tám phần là vậy.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói.

Tiểu Mã nói: “Kỳ quái, nơi cô ta ở cách nơi này xa như vậy, cô ta là làm sao biết nơi này có thi thể mới chôn không lâu, đến đây cũng không tìm một phen, trực tiếp chạy qua.”

Diệp Tiểu Manh cướp lời đáp: “Hẳn là căn cứ thi khí đi, có thể năng lực cảm giác với thi khí của cô ta mạnh hơn chúng ta.”

“Vậy... Cô ta lúc này là đang làm gì?”

“Quỷ biết.” Diệp Thiếu Dương nói, “Dù sao cô ta không có khả năng qua đêm ở đây, chúng ta theo dõi sát sao là được, đợi cô ta đi đâu, chúng ta đi theo là được.”

Ba người vì thế liền ngồi dưới đất chờ đợi, một lát sau, Tiểu Mã nhìn ngôi mộ bị Diệp Thu Linh bới kia, nhíu mày nói: “Tôi vừa rồi chú ý tới một chi tiết, đất cô ta đào ra, đều bị cô ta đẩy trở về, nhưng lại thiếu rất nhiều, từ bên cạnh đào rất nhiều mới lấp đầy, đây là chuyện gì xảy ra?”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Phàm là đào hố chôn người, chỉ cần không dùng quan tài, vùi lấp riêng thi thể mà nói, lúc lấp đất trở về, nhất định sẽ giảm rất nhiều, đại khái một phần ba, phải từ nơi khác bổ sung. Một điểm này không riêng gì pháp sư, toàn bộ người khiêng quan tài và đào mộ đều biết.”

Tiểu Mã giật mình, nói: “Vì sao sẽ như vậy? Người ta chôn xuống, không phải nên chiếm nhiều chỗ hơn sao, đất nên là dư ra mới đúng, vì sao sẽ thiếu đi chứ?”

Diệp Thiếu Dương vốn định giải thích, đột nhiên đảo mắt thấy Diệp Tiểu Manh cũng tò mò nhìn mình, nghĩ đến mình không nên biểu hiện cái gì cũng biết, bằng không thật sự không giống một người mới học pháp thuật, vì thế nhún vai nói: “Tôi cũng không biết.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương thử hỏi Diệp Tiểu Manh, nói: “Liên quan nơi này bị trận pháp áp chế quỷ yêu chi khí, cô cảm thấy nên làm gì bây giờ?”

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta xác định trước nguồn gốc trận pháp, là pháp khí hoặc là lực lượng nào khác khống chế, sau đó mới có thể nghĩ cách khu trừ, nhưng trước mắt một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể chậm rãi điều tra.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Có lẽ chúng ta có thể đem phạm vi trận pháp xác định trước.”

Diệp Tiểu Manh lập tức hỏi: “Xác định như thế nào?”

“Không biết, trở về từ từ nghĩ.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.

Đợi khoảng nửa giờ, trong rừng cây, Diệp Thu Linh đột nhiên mở mắt, trong cổ họng phát ra tiếng như ợ no, sau đó đứng dậy, sờ sờ bụng, đem giỏ đeo lên trên vai, bắt đầu trở về.

Ba người chờ cô ta đi xa mấy trăm mét, lúc này mới theo sau.

Lần này Diệp Thu Linh không đi nơi khác nữa, quả nhiên trực tiếp đi tới chỗ ở của Ngô lão thái, lập tức đẩy cửa ra đi vào.

“Tôi hay là vẽ vài lá bùa ẩn khí đi, sau đó hẵng đi qua, nếu Ngô lão thái thật sự là loại cương thi, sẽ không nhìn thấy chúng ta.” Diệp Tiểu Manh nói xong tới dưới một cái cây to, từ trong bọc nhỏ bên người lấy ra ba tờ linh phù màu lam, cùng một cây bút chu sa.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy linh phù là màu lam, thầm nghĩ nếu tiểu cô nương này không phải cố ý che dấu mà nói, vậy pháp lực của cô cũng quá thấp, chỉ là Phương Sĩ. Đương nhiên, đây là so với mình mà nói.

“Làm sao vậy, thấy tôi là Phương Sĩ, có chút giật mình?” Diệp Tiểu Manh có chút đắc ý nói.

Diệp Thiếu Dương đành phải gật gật đầu, nói: “Cô chưa đến hai mươi tuổi, đã lên tới Phương Sĩ, không tệ.”

Diệp Tiểu Manh kiêu ngạo cười hắc hắc, nói: “Tôi chủ yếu là đi học bận quá, không có thời gian tích lũy âm đức, bằng không khẳng định không chỉ là Phương Sĩ. Mục tiêu của tôi là trong vòng ba năm, tấn thăng bài vị Chân Nhân.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Vì sao không phải Thiên Sư?”

“Con người phải đi bước nào vững bước đó, toàn bộ đạo môn cũng không có mấy Thiên Sư nhỉ, tạm thời còn chưa dám nghĩ.” Nói xong cúi đầu nhanh chóng vẽ bùa.

Tiểu Mã có chút buồn cười nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Vẽ xong Ẩn Khí Phù, Diệp Tiểu Manh dán một tấm ở trên lưng mình, đem hai lá khác chia cho Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, chờ bọn họ dán xong, sau đó ba người lặng lẽ mò đến dưới chân tường nhà Ngô lão thái, từ phụ cận nhặt lên mái ngói, rón rén đặt ở bên tường, giẫm bên trên, lặng lẽ nhìn vào trong sân:

Giữa sân bày một cái ghế, Diệp Thu Linh ngồi ngay ngắn ở trên, ở phía sau cô, mấy chục con mèo vẻ mặt đần thối, nhưng rất cung kính ngồi trên mặt đất, xếp thành hàng dài.

Ngô lão thái đứng ở trước mặt Diệp Thu Linh, trong tay bưng một cái bát to, bên trong là chất lỏng nâu sền sệt, cũng không biết là thứ gì, đưa đến bên miệng Diệp Thu Linh.

Diệp Thu Linh không chút do dự uống vào, thẳng đến khi đem chất lỏng trong bát uống cạn.

“Ngoan, bé ngoan.” Ngô lão thái dùng giọng hài lòng nói, thanh âm phi thường già nua khàn khàn, tràn ngập cảm giác kinh sợ, đủ có thể đem phối âm cho lão quỷ trong phim kinh dị. Đương nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, bản thân bà ta có thể chính là một con quỷ hoặc là cương thi.

Màn tiếp theo xảy ra trong sân, so với phim kinh dị còn kinh sợ và quái dị hơn:

Ngô lão thái sau khi cho Diệp Thu Linh uống xong thuốc, từ trên mặt đất nhặt lên một cái chậu rửa mặt, đặt ở vị trí trước mặt Diệp Thu Linh, sau đó vén áo Diệp Thu Linh, vén tới tận dưới sườn, lộ ra một cái bụng căng tròn.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, cái bụng Diệp Thu Linh luôn luôn rung động, giống như có cái gì bò ở bên dưới, không ngừng xuất hiện bọc phồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.