“Đây là mèo Ngô lão thái nuôi!” Sau khi một hơi lui lại mười mấy bước, Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi nhớ rõ, mắt của lũ mèo này đều là màu đỏ.”
“Vậy hiện tại làm thế nào?” Diệp Tiểu Manh nhìn hắn, nói. Một loạt phán đoán chính xác của Diệp Thiếu Dương khiến cô vô hình trung sinh ra tâm lý dựa dẫm, một điểm này ngay cả chính cô cũng chưa phát giác được.
“Chờ đi, cô không phải nói cô ta chiều hôm nào cũng đưa cơm cho Ngô lão thái sao, vậy chúng ta chờ.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, cũng không thể chờ suông, tốt nhất có thể làm chút gì đó.
Nhìn trái nhìn phải, tìm được một cây liễu, vì thế đi qua, bởi vì khô hạn, cái cây này cơ bản đã chết héo.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tán cây, lựa chọn mấy cành cây kích cỡ vừa phải, bẻ xuống thành độ dài cánh tay, sau đó vòng đến phía trước căn phòng nhỏ, dùng cành cây ở trước cửa chính phòng nhỏ đào đất trước, đào ra một cái rãnh nông, sau đó đem ba cành cây đặt ngang lên, tự mình đi lên giẫm một cái thấy không gãy, lúc này mới lui qua một bên.
“Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?” Diệp Tiểu Manh thật sự nhịn không được hỏi.
“Cách này, có thể ở dưới tình huống không tiếp xúc cô ta, phán đoán cô ta là người chết hay là người sống.”
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của hai người, Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ba cành cây này, to nhỏ vừa đủ, nếu là con người đi ở bên trên, sẽ không gãy, nhưng thi thể so với con người thì nặng hơn không ít, đi qua phía trên mà nói, cành cây sẽ gãy.”
Tiểu Mã vừa nghe, lập tức hỏi: “Vì sao lại thế, người chết nặng hơn người sống?”
“Có một từ, gọi là ‘Tử trầm’, từ này triển khai mà nói chính là nặng như người chết, người ta sau khi chết, thể trọng sẽ so với lúc còn sống nặng hơn khoảng một phần ba.”
Tiểu Mã ngây người. “Không phải chứ, tôi nghe người ta nói, có người từng đo trong tích tắc người ta chết, thể trọng sẽ giảm bớt mấy chục gam hay là bao nhiêu, đó là trọng lượng linh hồn...”
“Đó là trong nháy mắt vừa mới chết. Người ta sau khi chết, trong cơ thể sẽ chậm rãi sinh thành thi khí, mãi cho đến hư thối, luồng thi khí này mới có thể tan đi. Thi khí đứng đầu uế khí, sẽ tự hướng xuống đất tìm âm, vô hình trung gia tăng thể trọng người chết. Nếu thi thể không hư thối hoặc hư thối nhưng thi khí không thể tan đi, vậy sẽ thành cương thi.”
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ.
Diệp Tiểu Manh có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Lợi dụng thể trọng để nghiệm chứng người ta sống hay chết, anh thật lắm cách.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, dẫn dắt hai người lui đến xa xa, tìm một chỗ khá ẩn nấp, ngồi trong bụi cỏ, yên lặng chờ đợi.
Đợi khoảng nửa giờ, cửa căn phòng nhỏ chậm rãi bị mở ra, tiếp theo, Diệp Thu Linh đi ra, trên người mặc quần áo nhiều nếp nhăn, trên cánh tay đeo một cái giỏ trúc, dùng một miếng vải đen bao trùm, không nhìn thấy cái gì bên trong.
Con mèo kia an vị ở trên vai cô ta.
“Trong giỏ đựng cái gì?” Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu đi hỏi cô ta đi.”
Tiểu Mã lườm cậu ta, nhớ tới lúc trước gặp được con quỷ bím tóc loang lổ kia, cũng đeo cái giỏ như vậy, đựng trong giỏ là đầu mình, toàn thân lập tức run rẩy.
Vẻ mặt Diệp Thu Linh rất ngây ngốc, đôi mắt vô thần, cô hoàn toàn chưa chú ý tới dưới chân, một chân bước ra ngoài, giẫm trên cành cây đầu tiên Diệp Thiếu Dương an trí.
“Rắc” một tiếng, cành cây gãy, một chân Diệp Thu Linh rơi vào trong hố đất, chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua, sau đó vòng qua hố đất, tiếp tục cất bước đi hướng dưới núi.
Ba người ẩn núp ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, thẳng đến lúc Diệp Thu Linh đi xa, Tiểu Mã thở thật sâu một hơi, nói: “Quả nhiên là cương thi mà.”
“Cô ta không phải cương thi.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Vậy là cái gì thi?”
“Cô ta ở sau khi rơi vào trong hố, còn có thể cúi đầu nhìn, sau đó vòng qua hố đất, nói rõ cô ta còn giữ được một chút ý thức nhân loại, nếu là cương thi mà nói, chỉ có thể sinh ra sự mẫn cảm đối với đồ vật có liên quan pháp thuật.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bóng người Diệp Thu Linh dần dần đi xa, lẩm bẩm: “Cho nên, cô ta là thất tâm nhân.”
Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói như vậy, chậm rãi gật đầu, “Không sai, xem bộ dáng cô ta, chính là thất tâm nhân. Một loại trạng thái trước khi trở thành hoạt thi, người ta cũng chưa chết, chỉ là tâm không còn nữa, hành vi hoàn toàn chịu người khác khống chế, có thể chấp hành mệnh lệnh, nhưng không cảm giác bản thân tồn tại...”
Tiểu Mã nghe xong kinh hãi, “Mất tim rồi, người ta còn có thể sống?”
“Thất tâm nhân, là một loại nửa người nửa thi, hồn phách còn ở trong cơ thể, chống đỡ hành động mà thôi.” Diệp Tiểu Manh đứng dậy nói, “Cô ta tám phần là muốn đi tìm Ngô lão thái, chúng ta cùng đi qua đi.”
Ba người xuống núi, theo Diệp Thu Linh, giữ khoảng cách mấy trăm mét, sau khi xuống núi, vốn tưởng cô ta sẽ đến thẳng thôn cũ, kết quả cô ta lại vòng bên trái bên kia đường rời thôn.
Ba người tuy tò mò, nhưng cũng chỉ có theo dõi tiếp.
Diệp Thu Linh sau khi ra khỏi thôn, leo qua một ngọn núi, tới trong một bãi tha ma.
“Đây là phần mộ tổ tiên Vương trang.” Diệp Tiểu Manh nói.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, cũng may lúc này Diệp Thu Linh không đi về phía trước nữa, vì thế ba người cũng dừng bước, đứng ở trên núi ở trên cao nhìn xuống.
Diệp Thu Linh hướng con mèo mướp trên vai nói một câu gì đó, con mèo đó lập tức nhảy xuống, nhanh chóng vòng quanh bãi tha ma chạy một vòng, bộ dáng tựa như đang tuần tra phụ cận có người hay không, sau đó trở lại dưới chân Diệp Thu Linh, hướng cô ta kêu một tiếng, nhảy lên một ngôi mộ để ngồi.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, đây là một ngôi mộ mới, trên mộ còn cắm cờ phướn trắng, bày vòng hoa.
Diệp Thu Linh đặt giỏ xuống, cúi bên mộ, hai tay bắt đầu đào mộ.
Ba người nhìn lẫn nhau, đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không biết cô ta đây là đang làm gì.
Diệp Thu Linh đào mộ tựa như rất có kinh nghiệm, hai tay cũng rất mạnh mẽ, không đến mười phút đã moi ra một cái huyệt động đường kính khoảng một mét, sau đó tiến vào tiếp tục đào, theo càng nhiều đất bị đào ra hơn, thân thể của cô ta cũng từng chút một chui vào, thẳng đến khi không có đất bị đào ra nữa.
Cô ta nán lại trong mộ một lúc, bắt đầu lui về phía sau, từng chút một dời ra, sau đó, ba người bọn Diệp Thiếu Dương kinh người phát hiện, đôi tay cô ta kéo một thi thể!
Thi thể đó là người già, áo liệm trên người còn mới, nói rõ vừa mới chết không lâu.
“Vì sao người chết không hoả táng?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Người trên núi chết, rất ít hoả táng, không có ai quản.” Diệp Tiểu Manh nói, “Cái này cũng không có gì không tốt.”
Diệp Thu Linh đem người chết kéo ra nửa thân thể, liền không kéo ra bên ngoài nữa, mà là ghé vào trên thân người chết, làm ra một hành động kinh người:
Đôi tay cô ta móc đôi mắt người chết, dùng sức xé, một dòng máu sền sệt từ chỗ xé rách chảy ra, Diệp Thu Linh loáng cái đem da mặt người chết xé vụn, lộ ra đầu lâu máu me nhầy nhụa.
“Ôi đệch...” Tiểu Mã hít thật sâu, kìm nén dạ dày quay cuồng.
Diệp Tiểu Manh cũng bịt kín miệng.
Diệp Thu Linh sau khi xé da mặt người chết, đem miệng ghé lên, ôm xương gò má người chết, bắt đầu gặm từng chút một, phát ra một chuỗi tiếng răng rắc làm da đầu người ta phát tê.