Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 454: Chương 454: Chương 454: Ban đêm xông vào quỷ trạch




“Điều làm tôi sợ hãi, còn có một điểm, tôi trước đó chưa nói... Nước ao Huyết Ô có thể tẩm bổ tu vi, ngay cả quỷ nhân gian cũng biết, người của âm ty không có khả năng không biết, luôn có quỷ binh gác, có thể đột phá quỷ binh gác, bắt được Huyết Long, mặc kệ là quỷ, yêu, hay là tà linh, tu vi của nó, đều đã mạnh đến cực điểm...”

Tiểu Mã hít sâu một hơi, nhìn hắn, lẩm bẩm: “Mạnh tới cực điểm, là có ý tứ gì?”

“Nhân gian chỉ có ba loại sinh linh, có thể xông vào quỷ binh phong tỏa: quỷ khấu, yêu tiên, Tà Thần!”

Tiểu Mã đờ đẫn nhìn hắn. “Tuy không phải rõ ràng lắm, nhưng nghe qua thật lợi hại, có thể giải thích cụ thể một chút không?”

“Không có gì để giải thích, dù sao chính là rất lợi hại.” Diệp Thiếu Dương nói, “Còn nhớ rõ Thất bà bà chứ, bà ta chính là tồn tại tiếp cận yêu tiên.”

Tiểu Mã nhíu mày, “Tôi cảm giác bà ta cũng không phải lợi hại lắm đâu, bị cậu cho một trận đã giết được rồi.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Thứ nhất, đó là Tiểu Tuệ hiến thân, thứ hai, bà ta bị phong ấn, tôi là bố tốt sẵn trận pháp chờ bà ta đến, lợi dụng lực lượng trận pháp đánh bà ta, có thể giống nhau sao? Một yêu tiên không bị phong ấn, cậu biết mạnh cỡ nào?”

“Không biết.” Tiểu Mã lắc đầu, “Không có khả năng khác sao?”

“Tôi cũng hy vọng có khả năng khác.”

Tiểu Mã còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, quay phắt đầu, hướng chung quanh nhìn lại, không có một thứ gì cả.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen, vội vàng lấy ra Âm Dương Kính, quay tới một mặt xem xét chân thân, hướng bốn phía soi một lần, vẫn là cái gì cũng không thấy.

Chẳng lẽ cảm giác của mình có sai lầm?

Diệp Thiếu Dương tin tưởng bản thân, hắn tuy chưa cảm giác được một tia quỷ yêu chi khí, chỉ là một tia cảm giác trong minh minh: có cái gì đến đây.

Đây là một loại trực giác của Thiên Sư, không thể sai.

Vì thế hắn mở ra Thiên Thông Nhãn, kết quả còn chưa đợi nhìn, loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm đó lập tức biến mất, nói rõ... Đối phương đi rồi.

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Mã nhìn bốn phía, trong lòng run sợ hỏi.

“Không có gì, đi thôi.” Diệp Thiếu Dương không có rảnh giải thích, trong lòng mang theo lo sợ không yên, yên lặng phân tích: kẻ đến, mình không nhìn thấy, Âm Dương Kính cũng không soi được, tu vi kẻ này phải mạnh bao nhiêu? Chẳng lẽ thật sự bất hạnh bị mình nói trúng, là Tà Thần hoặc là yêu tiên?

Nhưng, nó đã có thực lực ẩn thân ở trước mặt mình, vì sao lại lặng lẽ rời khỏi?

Hoàn toàn không nghĩ ra.

Trở lại nhà Diệp Quân, may mắn người cả nhà đều còn chưa ngủ, trong phòng ngủ sáng đèn, Diệp Thiếu Dương sau khi gõ cửa, Diệp Quân mở cửa, thuận miệng hỏi vài câu, Diệp Thiếu Dương lấy lệ cho xong.

Diệp Quân giao một chuỗi chìa khóa cho hắn, bảo hắn về sau mình mở cửa. Loại hành động đem hắn coi là người một nhà này, làm Diệp Thiếu Dương có chút cảm động.

Hai người rửa chân, về trong phòng, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chuyện, cũng không nhiều lời với Tiểu Mã. Tiểu Mã vì thế nằm ở trên giường của mình, chat online với Vương Bình.

Diệp Thiếu Dương không ngủ được, cả đầu óc đều là chuyện vừa rồi “bị tập kích”, lại nghĩ từ đầu một lần, trong giây lát nghĩ đến cái gì, lấy ra Âm Dương Kính, đem một luồng thần thức của mình đưa vào.

Vẫn là cảnh tượng giống lần trước, trên mặt cỏ, Hỗn Độn vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương hoài nghi từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nó có phải chưa từng biến hóa tư thế hay không.

“Ngươi ở đây tu luyện, hình như cảm giác cũng không tệ lắm?”

“Khó tìm được nơi thanh tĩnh.” Hỗn Độn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tuy khuôn mặt vẫn bị vành nón che, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được hắn đang nhìn mình.

“Ta không muốn nói chuyện với người chết, ngươi đi đi.” Hỗn Độn lạnh nhạt nói.

Diệp Thiếu Dương giật mình, “Ngươi là nói, ta sắp chết?”

“Ngươi vừa rồi đã nên chết, ta không biết hắn vì sao buông tha ngươi.”

Diệp Thiếu Dương một lần nữa ngạc nhiên, nhưng lời Hỗn Độn nói, cũng xác minh phán đoán của mình.

“Ngươi cái gì cũng biết?”

“Không biết, nhưng lúc mặt gương nhắm vào kẻ đó, ta đã nhìn thấy.” Hỗn Độn nhẹ nhàng cười, “Ngươi tìm ta, không phải là muốn hỏi cái này sao?”

Một lời nói toạc ra tâm tư của Diệp Thiếu Dương: ở lúc mình dùng Âm Dương Kính soi chung quanh, tuy cái gì cũng chưa phát hiện, nhưng không có nghĩa là Hỗn Độn không nhìn thấy, cho nên mới bắt đầu sinh ra ý tìm hắn hỏi thăm chân tướng.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi không muốn nói cho ta biết phải không?”

“Ta sẽ không nói cho ngươi.” Hỗn Độn nhìn hắn, “Chúng ta là kẻ địch, không phải bạn bè.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Ta duy nhất có thể nói chính là, ngươi có thể sẽ chết, tất cả mọi người nơi này, có khả năng sẽ chôn cùng ngươi, ngươi rất nhanh sẽ thấy được.”

Diệp Thiếu Dương hít khí thật sâu, hắn tin tưởng Hỗn Độn sẽ không nói ngoa, kẻ địch... Thật sự mạnh như vậy? Lập tức cũng bị kích phát tâm huyết, khẽ cười một tiếng: “Yên tâm đi, ta không có tệ như ngươi nghĩ, ta ngay cả ngươi cũng bắt được, ai tới ta cũng không sợ.”

Hỗn Độn mặc kệ, nói: “Ngươi trước khi chết, có thể thả ta đi ra ngoài, ta sẽ không giúp ngươi, nhưng có thể nghĩ cách thông báo Đạo Phong, báo thù cho ngươi.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chẳng lẽ hắn biết Đạo Phong ở đâu? Nhưng nghĩ đến hắn cũng sẽ không nói, dứt khoát không hỏi, miễn cho lại ngậm bồ hòn làm ngọt, nhún nhún vai nói: “Sẽ không có một ngày như vậy.”

Hỗn Độn cũng không nói gì, đưa tay chỉ, điểm nát thần thức của hắn.

“Lần sau đừng gọi ta Hỗn Độn, ta họ Dương, gọi ta Dương công tử.”

Dương công tử? Không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi hắn vì sao họ Dương, thần thức liền không tự chủ được rời khỏi Âm Dương Kính.

Từ Âm Dương Kính đi ra, tâm tình Diệp Thiếu Dương càng thêm trầm trọng, tuy Hỗn Độn chưa nói ra người nọ nhìn chằm chằm mình thân phận là gì, nhưng lời hắn nói, lại khiến trong lòng mình phát lạnh: mình sẽ chết, toàn bộ mọi người đều sẽ chết...

Chính hắn tuy không sợ bất cứ nguy hiểm nào, nhưng sợ liên lụy tới người khác. Không thể chờ đợi thêm nữa, chủ động một chút.

Diệp Thiếu Dương đi đến gian ngoài, dùng sức vỗ một cái ở trên vai Tiểu Mã đang chỉ để ý nghịch di động, dọa thiếu chút nữa vãi linh hồn.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy là Diệp Thiếu Dương, đang muốn mở mồm mắng, Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: “Đi theo tôi, làm chính sự.”

“Chính sự? Cái gì?”

“Đi nhà Ngô lão thái, tìm ‘não đậu phụ’, xem xem rốt cuộc là cái gì.”

Tiểu Mã ngây người, “Hiện tại? Lúc trước cậu không phải nói, đừng bứt dây động rừng sao?”

Ngoài miệng hỏi như vậy, đã bắt đầu xỏ giày.

Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta lén mò qua, chưa chắc sẽ bị phát hiện, cho dù phát hiện cũng không có gì.”

Hai người lặng lẽ rời nhà, đi hướng thôn cũ, trên đường, Diệp Thiếu Dương nói cho Tiểu Mã, “người” đêm nay đột nhiên xuất hiện, ở phía sau nhìn chằm chằm mình kia, tám phần là chung một người với Ngô lão thái, hắn đã theo dõi mình, nói rõ mình đã bại lộ, cho nên vẫn nên sớm xuống tay, đem manh mối đã xuất hiện tra rõ ràng.

Một hơi đi tới dưới tường sân, Tiểu Mã nhìn tường sân, nhớ tới đám mèo quái dị kia, hơi sợ hãi, oán giận nói: “Bản thân cậu đến là được, cần gì mang theo tôi...”

“Tôi chỉ có hai tay, đợi chút nhỡ đâu tìm được cái vò, cậu ôm, tôi cản phía sau, bằng không một mình tôi làm sao đem cái vò mang ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.