Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 455: Chương 455: Chương 455: Tượng thần trong phòng nhỏ




Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ Ẩn Khí Phù, dán một tấm ở phía sau Tiểu Mã, một tấm khác dán ở trên người mình. Hắn không xác định ở trước mặt đám mèo cương thi kia, Ẩn Khí Phù nhất định hữu dụng, nhưng dù sao vẫn là có chuẩn bị thì tốt hơn.

Diệp Thiếu Dương một bước nhảy lên tường vây, nhìn quét một lần, thấy được con mèo cương thi ghé vào trên cây canh gác kia, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên giải quyết trước.

Vì thế lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, ngắm chuẩn trực tiếp ném qua, lấy linh tính của Diệt Linh Đinh, quỷ yêu bình thường dính là phải chết, cho nên cũng không cần pháp thuật cùng mưu kế gì, chỉ cần có chính xác cùng lực lượng nhất định là được.

Diệt Linh Đinh trúng ngay đầu con mèo kia, từ trong tai nó cắm vào, con mèo đó ngay cả rên một tiếng cũng không có, ngã vật xuống đất, chờ lúc Diệp Thiếu Dương chạy tới, nhặt lên Diệt Linh Đinh, đã hóa thành một vũng máu loãng.

Diệp Thiếu Dương đem Diệt Linh Đinh dùng tiền vàng lau khô, nhìn quanh, trong sân trống rỗng, không có người, cũng không có mèo, vì thế hướng Tiểu Mã ghé vào trên tường sân gật gật đầu, bảo cậu ta tiến vào.

Trải qua nhiều lần hành động, thân thủ Tiểu Mã cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, đi thẳng tới bên người Diệp Thiếu Dương, cũng chưa tạo ra động tĩnh gì.

Căn nhà của Ngô lão thái ở một đầu sân, một đầu khác là ba gian nhà ngói, đều không lắp cửa, bên trong tối như mực.

Diệp Thiếu Dương nhắm thẳng một gian trong đó Ngô lão thái ban ngày từng đi, tính toán đi vào tìm, bảo Tiểu Mã đi theo, đúng lúc này, từ trong nhà chính truyền ra thanh âm trầm thấp kia của Ngô lão thái: “Ngoan, đừng động đậy nha.”

Toàn thân hai người run lên, lúc này cái gì cũng chưa làm đâu, đã bị phát hiện rồi?

Đợi vài giây, không thấy bất cứ phản ứng nào.

Diệp Thiếu Dương ra hiệu Tiểu Mã đừng lên tiếng, theo chân tường mò đến bên cạnh nhà chính, từ khe cửa được mở một nửa ngó vào, trong nhà chính còn có một căn phòng, bên trong sáng ánh nến, bởi vì không có cửa sổ, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, góc độ trước đó cũng không nhìn thấy, cho nên chưa chú ý tới.

Diệp Thiếu Dương đánh bạo hướng bên trong đi vào hai bước, tình huống trong phòng thu hết vào đáy mắt:

Dưới ánh nến, Ngô lão thái ngồi ở trên một cái băng ghế nhỏ, trong tay bà ta giữ một con mèo, vuốt ve đầu nó. Bên cạnh còn hai con nữa ngồi.

Giữa hai chân bà ta kẹp một cái vò, miệng vò mở ra, từ góc độ chỗ Diệp Thiếu Dương không nhìn thấy bên trong. Nhưng Diệp Thiếu Dương đoán cái này đại khái chính là cái vò đựng “não đậu phụ”.

Xem bộ dáng Ngô lão thái, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng bà ta là muốn cho mèo ăn não đậu phụ, nhưng phát triển tiếp theo làm hắn chấn động không thôi:

Ngô lão thái hướng con mèo mướp trong lòng vuốt ve một hồi, đem đầu nó đặt ở trên sàn, từ bên chân nhặt lên một cái chùy, hướng đầu con mèo mướp đập xuống.

“Rắc!” Xương vỡ vụn, một dòng máu đen phun ra.

Con mèo mướp rên một tiếng, nhưng không giãy dụa, cũng không tránh.

Ngô lão thái phi thường có kinh nghiệm nhằm đầu mèo, vòng quanh đập năm cái, xương sọ lập tức vỡ thành mảnh nhỏ.

Ngô lão thái buông chùy, đưa tay nắm mảnh sương sọ ở giữa, lấy xuống, đem bàn tay khô héo cẩn thận cắm đến trong óc, con mèo đó lại kêu một tiếng thảm thiết, toàn thân run rẩy lên, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sau đó, Ngô lão thái rút tay ra, trên bàn tay đang cầm một nắm óc trắng xóa, nóng hầm hập, hầu như không có một chút hao tổn, bỏ vào trong cái vò, sau đó dùng chân đem thi thể con mèo mướp dời đến một bên.

Mèo cương thi không còn óc, tự nhiên là đã chết.

Ngô lão thái lại từ bên chân kéo qua một con mèo khác, vẫn là trình tự giống nhau, trấn an trước, sau đó dùng chùy đập vỡ sọ...

Diệp Thiếu Dương đem Tiểu Mã kéo trở lại dưới chân tường, dùng sức hít một hơi.

Tiểu Mã còn chưa từ trong một màn quái dị mà tanh máu đó khôi phục lại, dùng thanh âm phát run hướng Diệp Thiếu Dương hỏi: “Bà ta đang làm gì, cần óc mèo làm gì?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, chưa để ý tới cậu ta, thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngô lão thái nuôi lũ mèo cương thi này, là vì giết mèo lấy óc?

Hiện tại có một điểm có thể xác định, “não đậu phụ” Diệp Thu Linh ăn, thì ra chính là óc mèo...

Ngô lão thái dùng Huyết Long cho mèo ăn, sau đó lấy óc mèo, đặt ở trong cái vò, để Diệp Thu Linh đưa cho người xa lạ.

Đem những manh mối này đặt cùng một chỗ để nghĩ, Diệp Thiếu Dương mơ hồ đã nghĩ tới điều gì đó.

“Hiện tại không phải lúc nói chuyện.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ Ngô lão thái ban ngày từng đi, nói, “Đi, thừa dịp bà ta đang bận, chúng ta vào xem có thể tìm được cái vò hay không, cầm đi nghiên cứu một phen sẽ biết.”

Tiểu Mã đuổi kịp hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng lén lút như vậy được không, ở trước mặt nha đầu kia cũng làm bộ, hiện tại nha đầu không ở đây, cậu còn đóng giả cháu nội, cậu đi vào đem Ngô lão thái chơi là được.”

“Chơi?” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cậu ta.

“Giết chết bà ta, cậu nghĩ đi đâu thế?”

“Tôi cái gì cũng không nghĩ. Cơ hội còn nhiều, gấp cái gì.” Diệp Thiếu Dương nói xong tiến vào phòng nhỏ, quay đầu nhìn lại, từ nhà chính là không nhìn thấy bên này, vì thế yên tâm đốt một ngọn đèn chong, hướng trong phòng soi vào.

Căn phòng rất nhỏ, liếc một cái đã nhìn thấy trên đất bày đầy vò, đại bộ phận đều để trống, cũng có mấy cái đã bịt miệng.

Diệp Thiếu Dương mở ra một cái vò bịt nắp, dùng đèn chong soi vào, bên trong là “não đậu phụ” ánh vàng rực rỡ, một mùi dược liệu xộc vào mũi.

Nghĩ đến những thứ này là óc mèo, Diệp Thiếu Dương ghê tởm, vội vàng bịt nắp vào, bảo Tiểu Mã chuyển, mình lót hậu, rời khỏi nơi này, đêm nay hành động coi như thành công.

Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Thiếu Dương nương ánh đèn chong, hướng trong phòng theo thói quen nhìn lướt qua, kết quả một thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn, trong lòng giật thót, đi qua, nhìn trên tường.

Thế mà lại là một cái bệ thờ, bên trong có một pho tượng đắp bằng bùn, phía trước là lư hương, bên trên còn cắm ba nén hương.

“Tại sao có thể như vậy!” Diệp Thiếu Dương giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, thất thanh nói.

Tiểu Mã vốn đã ôm cái vò đi ra ngoài, nghe tiếng, lại vòng về, hướng trên bệ thờ nhìn thoáng qua, nói: “Tượng thần mà, làm sao vậy, nông thôn rất nhiều nhà đều cung phụng, chuyện gì thế?”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Bà ta không phải quỷ chính là yêu, cung phụng tượng thần, tự tìm chết?”

Tiểu Mã đương trường giật mình, thử nói: “Sẽ không là cố ý chứ, cung phụng tượng thần, thần sẽ phù hộ bà ta, không đến bắt bà ta?”

“Đánh rắm! Thần sao có thể phù hộ quỷ!”

“Tôi biết rồi, cái này nhất định là Ngô lão thái cung phụng trước khi thành quỷ, bà ta sau khi biến thành quỷ, cũng chưa lấy xuống.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nhấc đèn chong, soi tượng thần, nhìn lướt qua, tượng thần nặn bằng đất này có chút giống La Hán lúc vào trong chùa vừa vào cửa sảnh, đứng ở hai bên, mắt xếch trợn tròn, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung ác, nhưng La Hán trong phật đường cho người ta cảm giác tuy hung ác, nhưng lại là kính sợ, làm người ta không dám ngước nhìn.

Tượng thần này cho người ta cảm giác, lại là dữ tợn và tà ác.

Hơn nữa, mình mặc kệ ở trên sách hay là trong hiện thực, đều chưa từng gặp tượng thần kiểu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.