Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 459: Chương 459: Chương 459: Tử vong pháp sư thần bí




Diệp Thiếu Dương cẩn thận cầm lấy lá bùa, đưa đến trước mặt Tiểu Mã, nói: “Nếm một miếng?”

“Biến đi!” Tiểu Mã vội vàng xua tay, “Cậu tự giữ lại ăn đi.”

Diệp Thiếu Dương cũng không ăn, đem linh phù cuộn lại, gấp thành một cái hình dạng khóa sáu cạnh, đặt trong bát to, sau đó đốt lên một cây nến đỏ, bắt đầu nướng ở bên dưới.

Não mèo hòa tan từng chút một, đem linh phù thấm thành trong suốt, nhưng chưa thẩm thấu ra một chút nào, chỉ là toát ra một làn sương khói sắc thái phức tạp.

Diệp Thiếu Dương ghé vào bên trên ngửi một hồi, sau đó thu lại nến đỏ, đem linh phù đã gấp mở ra, não mèo đã hòa tan thành một bãi chất lỏng, lấy màu vàng làm chủ, chung quanh còn có một vòng màu đỏ, cùng một vòng nâu, nói cách khác, trải qua nến đốt, thành phần “não đậu phụ” hoàn toàn phân giải ra rồi.

Diệp Thiếu Dương lấy tay chấm một chút chất lỏng màu đỏ, đặt ở trong miệng nếm một chút, lại tự hỏi một lát, cái gì cũng hiểu, tay chỉ một vòng chất lỏng màu đỏ bên ngoài nói:

“Đây là bột chu sa, nâu là bột kiệt thạch, cậu xem những hạt ở đáy bát, là bột phấn các loại pháp dược, mà óc mèo này, lại tới từ mèo cương thi, có chứa thi khí... Đồng thời, lũ mèo cương thi đó dựa vào ăn Huyết Long tu luyện, trong cơ thể có chứa huyết ô chi khí, kết hợp cùng thi khí, có thể sinh thành một loại năng lượng có thể càng thêm tiện cho quỷ yêu hấp thu, hội tụ ở trong não.

Cho nên thu thập óc mèo cương thi, cộng thêm một ít tài liệu phụ, cuối cùng luyện chế ra, chính là ‘thịt hoàng kim’, bất cứ quỷ yêu tà linh nào sau khi ăn, đều có thể trực tiếp tăng tiến tu vi, một vò hai vò tác dụng không rõ, nhưng nếu ăn thời gian dài mà nói, tốc độ tu vi tăng trưởng là rất đáng sợ.”

“Thịt hoàng kim...” Tiểu Mã nhíu mày nhìn khối não đậu phụ vàng óng kia, chải vuốt suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “Đầu tiên, Huyết Long uống nước ao Huyết Ô, sau đó bị người ta bắt, nuôi ở trong bụng thất tâm nhân, nuôi lớn cho mèo ăn, đem mèo biến thành cương thi, sau đó lấy óc mèo, làm ra thịt hoàng kim gì đó... Quá trình này, cũng quá phức tạp rồi nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Là rất phức tạp, rất không thể tưởng tượng, hơn nữa thịt hoàng kim chính tông, là dùng óc sơn tiêu làm, cho nên tôi ngay từ đầu cũng không nhận ra, nhưng cái này thật sự là thịt hoàng kim không sai.”

“Theo ý tứ này của cậu, phía sau màn có người khống chế tất cả cái này, phí sức như vậy, chỉ là vì thu được thịt hoàng kim cuồn cuộn không ngừng?” Tiểu Mã chần chờ, “Nữ quỷ kia, chỉ là trợ thủ của hắn?”

“Trợ thủ cũng không tính, nhiều nhất chỉ là lao công.” Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng hẳn lên, “Tôi tuy không biết lão đại phía sau màn mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định, hắn không phải người, bởi vì thịt hoàng kim chỉ có quỷ, yêu, tà linh mới có thể dùng, người ăn sẽ chỉ biến thành cương thi.”

Hắn từ trong túi lấy ra bức tượng thần từ nhà Ngô lão thái lục soát được, nhìn nói: “Có lẽ lão đại phía sau màn, chính là hắn.”

Tiểu Mã nói: “Có ý tứ gì?”

Diệp Thiếu Dương phun ra hai chữ: “Tà Thần!”

Hắn đã kết luận ra, được Ngô lão thái hương khói cung phụng, là một vị Tà Thần!

Tiểu Mã bình tĩnh nhìn hắn, “Tà Thần... Là cái gì?”

“Nói trắng ra, chính là tà linh tu vi cực mạnh, ỷ vào tu vi cường đại, mạnh mẽ đi địa phủ treo huyền danh, tên lên Tán tiên tịch, tương đương bắt buộc âm ty thừa nhận linh vị của nó, sau đó cố thủ một phương, cũng có thể phù hộ khí hậu một phương, cho nên âm ty bình thường sẽ không tìm đến làm phiền, nói đơn giản bởi vì Tà Thần rất mạnh, lại ở nhân gian, không dễ thu phục, chỉ có thể ngầm đồng ý bọn họ tồn tại.

Cái này giống như quân phiệt, chưa chắc không làm chuyện xấu, nhưng khó có thể tiêu diệt, dứt khoát phong quan cho ngươi, cho ngươi quản tốt địa bàn của mình, không gây chuyện là được. Nhân gian thụ phong Tà Thần không nhiều, tôi xuất đạo đến giờ, chưa từng gặp được một kẻ, lần này tám phần sắp được mở rộng tầm mắt rồi.”

Tiểu Mã nghe xong giật mình. “Tà Thần... Cũng thành thần rồi, đệch, cậu có thể xử nổi sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tám phần đánh không lại, nhưng thật phải gánh vác, nên đánh vẫn phải đánh.”

Nói câu này rất bất đắc dĩ, nhưng mang theo một loại khí phách ngạo nhân: Tà Thần, ta cũng không sợ.

Thời gian không còn sớm, lăn qua lộn lại một ngày, Diệp Thiếu Dương đã sớm mệt không chịu được, sau khi đem thịt hoàng kim trong bát tô xử lý, lên giường đi ngủ.

Sáng ra, Diệp Thiếu Dương dậy rất sớm, Tiểu Mã còn đang ngủ say. Diệp Thiếu Dương rửa ráy xong, tới trong sân.

Tiểu Soái đã đi học, hai người bọn Diệp Quân còn đang đảo đồ khô.

Được thím hai gọi, Diệp Thiếu Dương đem điểm tâm bưng đến trong sân ăn, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, hỏi thăm nữ nhân điên kỳ quái đêm qua gặp được.

Diệp gia thôn không lớn, tinh thần có vấn đề cũng không mấy ai, Diệp Thiếu Dương không cần cung cấp manh mối nào, Diệp Quân đã biết hắn nói là ai.

“Con nói là Tam Nương đi, năm mươi mấy tuổi, gầy teo, trên tay đeo vòng ngọc, tinh thần không tốt.”

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu.

Diệp Quân thở dài nói: “Nữ nhân này rất đáng thương, bà ấy là hộ ngoại lai, nhặt đồng nát tới chỗ chúng ta, bà ấy ban đầu có đứa con trai, không phải con đẻ, nghe nói là bà ấy thời điểm nhặt đồng nát thì nhặt được, lúc bà ấy đi ngang qua thôn chúng ta, sinh bệnh một hồi, ông nội con khi đó làm thôn trưởng, tâm tính thiện lương, chữa cho bà ấy, sau đó cho bà ấy một căn nhà rách nát không có ai ở, sửa sang xong để bà ấy ở lại.

Từ đó về sau, bà ấy liền mang theo đứa nhỏ ở lại trong thôn, bình thường ở trên chợ làm chút việc vặt cho người ta, vào núi thu thập chút thổ sản, qua ngày vẫn ổn. Đứa bé kia sau khi lớn lên, rất có tiền đồ, thi đỗ đại học, dẫn theo bạn gái trở về, trùng hợp một năm đó gặp lũ, Tiểu Thước và thôn dân cùng đi tháo lũ, sau đó bị nước lũ cuốn đi...”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được xen vào một câu: “Chú hai, lần trước người cũng nói ông nội con là chống lũ xảy ra chuyện, rốt cuộc có ý tứ gì, lũ bất ngờ không phải đã bùng nổ sao, còn tháo thế nào?”

“Lũ bất ngờ bùng nổ, là hướng đến thôn. Lúc ấy ông nội con dẫn người đi, là đem cửa núi Bắc Sơn bên kia mở ra, phía dưới đó là một khe núi, không có ai ở, chỉ cần nước lũ có thể chảy tới bên kia, thôn có thể giữ được.”

Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu, chậm rãi gật đầu, nói: “Chú hai nói tiếp đi, người nhà này về sau thế nào?”

Diệp Quân tiếp tục nói: “Tiểu Thước và bạn gái của nó, ở trong trận lũ đó đều mất mạng rồi. Tam Nương sau đó bị điên, mọi người rất thương bà ấy, mấy năm nay hàng xóm vẫn luôn tiếp tế bà ấy cơm nước, bằng không cũng không sống đến bây giờ. Trong thôn quy định sẵn mốc, mỗi tháng còn có chút tiền.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trở nên trầm ngâm, nói như vậy, Diệp Tiểu Thước chết, cũng không có vấn đề gì nha?

Đột nhiên, thím hai hỏi: “Thiếu Dương, con hỏi thăm người này làm gì?”

“Không có gì, nhìn thấy người phụ nữ này rất đáng thương, thuận miệng hỏi thăm một chút.”

Thím hai cũng thở dài, nói: “Thật ra, ta nghe người ta nói, Tiểu Thước chết không đơn giản như vậy, nó giống với con... Hình như là biết pháp thuật.”

Cái gì! Diệp Tiểu Thước là pháp sư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.