Ở dưới Diệp Thiếu Dương giục hỏi, thím hai thấp giọng nói về một ít việc lạ thời điểm đó xảy ra ở trên người Diệp Tiểu Thước, Diệp Quân bổ sung:
Thật ra, ở trước khi lũ tới, Diệp Tiểu Thước cùng người bạn gái ngoại tỉnh kia của hắn đã mất tích, theo Tam Nương nói, bọn họ là lên núi du ngoạn, hái quả dại, sau đó một đi không trở lại. Tam Nương còn mang theo người đi trong núi tìm vài lần, cũng không có tung tích. Sau đó vài ngày, lũ bất ngờ bùng nổ, thôn dân lên núi tháo lũ, vừa vặn gặp được Diệp Tiểu Thước, vì thế gọi hắn hỗ trợ, kết quả bị nước lũ cuốn đi...
Lời thím hai nói, khiến Diệp Quân cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa, nói: “Chúng ta nói những thứ này, đều là sau này nghe nói, khi Tiểu Thước chết, chỉ có mấy người đi theo, đều đã chết.” Diệp Quân thở dài, “Về sau có chút đồn đãi, nói Tiểu Soái chết tà môn, nhưng chân tướng ai cũng không biết, đều là đoán mò.”
Nghe xong bọn họ nói, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc xác định, Diệp Tiểu Thước này chết, tuyệt đối có vấn đề!
“Chú hai, mọi người biết... Thôn người chết không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Vợ chồng Diệp Quân nhìn đối phương, đều mê mang lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương không hỏi nữa, cùng với hướng bọn họ hỏi thăm các lời đồn, không bằng đến hỏi mẫu thân Diệp Tiểu Thước, bà ấy khẳng định biết càng nhiều hơn nữa.
Ăn xong điểm tâm, Diệp Thiếu Dương về phòng, đem Tiểu Mã gọi dậy, ở lúc cậu ta đánh răng rửa mặt, Diệp Tiểu Manh đến.
Diệp Thiếu Dương lấy ra lời nói dối bản thân bịa sẵn để lấy lệ với cô, nói cho cô mình tối hôm qua muốn đi trộm một chút “não đậu phụ” trở về kiểm nghiệm, kết quả sau khi đi, Ngô lão thái cùng lũ mèo kia đã chết, mình sợ thi độc khuếch tán, cho nên cùng Tiểu Mã đem họ ném hết xuống giếng nước thiêu hủy.
Sự tình tất cả đều là thật, chỉ là đem công lao chém giết Ngô lão thái tặng cho một người không tồn tại mà thôi.
Diệp Tiểu Manh nghe tới mức trợn mắt há hốc mồm, vội hỏi: “Là ai làm?”
“Không biết, cũng đã nói ta đi tới đã là như vậy rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội.
Một lát sau, Diệp Tiểu Manh từ trong chấn động khôi phục lại, nói: “Làm ra chuyện này, tuyệt đối không phải người!”
Diệp Thiếu Dương đang uống nước khoáng, thiếu chút nữa phun ra, “Dựa vào cái gì nói người ta không phải người!”
Diệp Tiểu Manh phân tích: “Ngô lão thái không biết là thi hay quỷ, dù sao hẳn là rất lợi hại đi, còn có nhiều mèo cương thi lợi hại như vậy... Thiên hạ nào có pháp sư lợi hại như vậy, có thể đem bọn nó một hơi diệt sạch? Ồ đúng, cũng có khả năng không phải chỉ một pháp sư đến!”
Tiểu Mã từ buồng vệ sinh trở về, nghe được bọn họ đối thoại, cười nói: “Manh muội tử quá cô lậu quả văn rồi, pháp sư lợi hại có đầy, không chừng Thiếu Dương ca ca của em làm được.”
Đây vốn là một câu đùa nhằm vào Diệp Thiếu Dương, không ngờ Diệp Tiểu Manh coi là thật, nhíu mày trầm ngâm, chậm rãi gật đầu, “Quả thật không chừng là anh ấy! Cha tôi đã nghĩ biện pháp thông báo anh ấy, anh ấy không có đạo lý còn chưa tới, có lẽ anh ấy là muốn âm thầm điều tra, cho nên mới chưa lộ mặt. Ừm, thật sự có khả năng này!”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã kinh ngạc nhìn đối phương, cô đoán, vậy mà lại tiếp cận chân tướng như thế.
Diệp Tiểu Manh còn say mê ở trong thiết tưởng của mình: “Thiếu Dương ca ở Mao Sơn tu hành mười mấy năm, ừm, tu vi nhất định rất ghê, không chừng đã là Chân Nhân... Nếu thật sự là anh ấy đến, vậy thì quá tốt rồi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, tạo góc bốn mươi lăm độ nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra mỉm cười mê người, nha đầu kia, vậy mà mê luyến mình như thế...
Tiểu Mã chọc gậy bánh xe, nói: “Đừng kích động, có phải hắn hay không còn chưa nhất định đâu.”
Diệp Tiểu Manh tỉnh táo lại, nói: “Cho dù không phải anh ấy, người này cũng là phe chúng ta đi, dù sao có lợi đối với chúng ta. Đúng rồi, các anh tìm được não đậu phụ rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương vì thế nói về lai lịch “thịt hoàng kim”, cùng với phân tích của mình, Diệp Tiểu Manh nghe xong chấn động không thôi, sau đó lại nhíu mày, hỏi: “Chuyện này, sẽ có gì liên hệ với Hạn Bạt hay không?”
“Quỷ mới biết được.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, vốn muốn hỏi cô có nhận biết Diệp Tiểu Thước hay không, đúng lúc này, di động Diệp Tiểu Manh vang lên.
“Cha tôi.” Diệp Tiểu Manh lấy ra di động nhìn thoáng qua, sau đó tiếp, nghe một chút, sắc mặt liền thay đổi.
“Đi, tôi đi qua xem!” Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói với Diệp Thiếu Dương: “Đã xảy ra chuyện, có người trúng tà rồi.”
Có người trúng tà, bản thân không phải việc gì to tát, nhưng ở lúc mấu chốt này trúng tà, không khỏi làm người ta nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương lập tức đề xuất theo cô cùng đi nhìn xem, Diệp Tiểu Manh đương nhiên không có ý kiến.
Bản thân Tiểu Mã cũng muốn đi theo, Diệp Thiếu Dương cảm thấy cậu ta đi vô dụng, vì thế bảo cậu ta đi lên núi giám thị Diệp Thu Linh —— Ngô lão thái “Login”, người thần bí ngày hôm qua tìm đến Diệp Thu Linh lấy “thịt hoàng kim”, có lẽ sẽ liên hệ với Diệp Thu Linh, tuy khả năng không lớn, nhưng cái này coi như là một manh mối, hơn nữa thất tâm nhân không có tính công kích gì, tiếp xúc cô ta không có gì nguy hiểm.
Ba người ra khỏi cửa, sau đó chia làm hai đường, Diệp Thiếu Dương theo sau Diệp Tiểu Manh, tới một hộ gia đình cuối thôn.
Trong sân đã đứng đầy người xem náo nhiệt, từ trong nhà chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ nhân và trẻ con khóc.
Hai người chen vào nhà chính, theo tiếng đi vào phòng ngủ, một người phụ nữ dẫn đứa nhỏ, ghé bên giường khóc, bên cạnh có người đang khuyên.
Diệp Bá cũng đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh và Diệp Thiếu Dương cùng một chỗ, nhìn hắn một cái, sau đó đi đến bên cạnh con gái, nói: “Vừa rồi có đại phu đến xem, tìm không thấy bệnh, con mau xem, Diệp Thu Sơn có phải trúng tà hay không.”
Diệp Thiếu Dương ban đầu còn hoài nghi hắn một người bình thường, sao có thể cảm thấy người ta trúng tà, tới bên giường nhìn một hồi là biết: nam nhân trung niên nằm ở trên giường kia sắc mặt xanh đến dọa người, môi tím ngắt, cả người run rẩy, nhưng vẻ mặt lại rất phong phú, khóc một hồi cười một hồi, miệng lẩm bẩm, nhưng cắn chữ không rõ, nghe không hiểu nói cái gì.
Một người vốn bình thường đột nhiên biến thành như vậy, trong mắt người nông thôn, chính là biểu hiện của trúng tà.
Từ trên mặt người trung niên —— Diệp Thu Sơn này, giữa ấn đường, Diệp Thiếu Dương thấy được một luồng khí đen.
Diệp Tiểu Manh không đủ pháp lực, không nhìn thấy khí đen, nhưng liếc một cái liền biết là trúng tà, vì thế hỏi sao lại thế này.
Vợ của Diệp Thu Sơn nghẹn ngào kể lại: thì ra Diệp Thu Sơn đêm qua đi nhà một người bạn Trần gia trang phụ cận uống rượu, đến nửa đêm còn chưa trở về, gọi điện thoại cũng không có ai tiếp, cô lo lắng, tự mình tìm tới nhà người bạn kia, lại biết được Diệp Thu Sơn là hơn mười giờ đã rời khỏi, lập tức hoảng hốt, cùng người nhà bạn bè tìm kiếm khắp nơi, dọc đường không ngừng gọi điện thoại.
Cuối cùng ở ngoài một mảng rừng cây nhỏ cửa thôn nghe được tiếng chuông di động, đi vào tìm được Diệp Thu Sơn, lúc ấy đầy người mùi rượu, mê man bất tỉnh.
Người vợ thấy hắn hít thở bình thường, cho rằng hắn là uống nhiều ngủ —— Diệp Thu Sơn ham rượu, loại chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều.